“Cẩn… Anh Cẩn cậu bình tĩnh chút đi!”
“Bình tĩnh, cậu bảo tôi bình tĩnh kiểu gì, Trác Thính Phong, vậy mà cậu lại dám gài tôi, cho dù tôi sắp chết cũng phải mang theo cậu cùng xuống địa ngục!”
Trong căn phòng tối tăm, Lãnh Hoài Cẩn lảo đảo vọt tới trước mặt Trác Thính Phong, bóp cổ rồi nâng anh ấy lên, khiến anh ấy đụng mạnh vào vách tường, trong đôi mắt đỏ tươi đầy sát ý.
“Buông tay, mày không thể làm hại cậu ấy.”
Một giây sau, sắc mặt anh lại vặn vẹo nói ra câu này, dùng tay kia nắm lấy cái tay đang bóp cổ Trác Thính Phong, buộc anh phải thu tay lại.
Trác Thính Phong ngã trên mặt đất, dồn dập hít lấy không khí trong lành, sau khi sống sót qua kiếp nạn thì vỗ ngực của mình họ dữ dội.
Nhưng còn chưa kịp thở, anh ấy lại bị Lãnh Hoài Cẩn xách lên đập vào tường, phía sau gáy đập mạnh lên vách tường cứng rắn, Trác Thính Phong chỉ cảm thấy mắt mình nổ đom đóm, choáng váng đến mức buồn nôn.
“Cẩn, anh Cẩn, cậu hãy bình tĩnh lại đi, chỉ một chút thôi được không?”
Anh ấy nắm chặt lấy cổ tay căng cứng của Lãnh Hoài Cẩn, sợ mình mà buông lỏng sẽ bị anh thật sự bóp chết.
Nhưng rõ ràng nhân cách phụ đang chiếm thế thượng phong, trong mắt Lãnh Hoài Cẩn tràn đầy phẫn nộ, thật sự muốn bóp chết Trác Thính Phong.
“Bây giờ biết sợ rồi à?”
Anh cười lạnh nhìn Trác Thính Phong, trong mắt đầy sự giễu cợt.
“Lúc cậu xúi giục Vị Ương hại chết tôi sao lại không biết sợ? Bây giờ giả vờ đáng thương cho ai xem? Cậu cho rằng Thẩm Vị Ương còn có thể tới cứu cậu sao?”
Trác Thính Phong khó thở, bây giờ sắc mặt đã xám xịt, nắm chặt lấy tay Lãnh Hoài Cẩn, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời: “Cẩn, anh Cẩn..”
Thực sự không còn cách nào sao? Anh ấy còn chưa nhìn Ủy Lan lần cuối, đã hẹn với nhau là cuối năm cùng đi gặp bố mẹ rồi mà.
“A Cẩn! Buông ra! Mau buông ra!”
Lúc Thẩm Vị Ương tìm được căn phòng này, Trác Thính Phong bị Lãnh Hoài Cẩn bóp đến mức suýt tắt thở, cô lập tức xông tới đẩy Lãnh Hoài Cẩn ra.
“Anh làm cái gì đấy, anh điên rồi sao?”
Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận nói, sau đó lập tức ngồi xổm xuống vỗ lưng Trác Thính Phong, giúp anh ấy hít thở.
“Bác sĩ Trác, bác sĩ Trác thế nào rồi? Anh không sao chứ, bác sĩ Trác?”
“Khụ khụ khụ. . . . Tôi không sao, vẫn ổn.”
Trác Thính Phong liên tục thở dốc mấy hơi, sau đó cổ họng mới có thể phát ra chút âm thanh, trông rất yếu ớt.
“Vị… Vị Ương, anh Cẩn… anh Cẩn đã trở lại, cô… cô qua nói chuyện với cậu ấy đi.”
Anh ấy nắm lấy cánh tay cô, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đen mặt đầy ý thù địch ở trước mặt.
Thẩm Vị Ương cũng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông này.
“Anh ấy lừa anh nên anh thất vọng ư?”
Nhìn ra sự chờ mong trong mắt Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn đã nở nụ cười giễu cợt.
“Quả nhiên, lúc trước em nói em chọn anh là đang lừa anh, phải không?”
Lúc hai người giằng co, Trác Thính Phong cố chấp nắm lấy cánh tay Thẩm Vị Ương nói: “Vị Ương, cô tin tôi đi, anh Cẩn thật sự đã trở lại, cô hãy gọi cậu ấy ra đi, cậu ấy
nhất định sẽ lộ diện.”
“Ừm, tôi biết rồi, anh đừng nói chuyện nữa, cứ từ từ hồi sức đi.”
Thẩm Vị Ương khế vỗ bả vai anh ấy, sau đó đứng dậy thong thả đi về phía Lãnh Hoài Cẩn.
“Đêm hôm trước vì sao anh lại tức giận bỏ đi?”
Cô nhìn anh hỏi.
Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh, ánh mắt nhìn cô đã không còn dịu dàng nữa, mà chỉ còn lại sự lạnh lùng: “Có phải em càng muốn hỏi anh rằng, phải chăng anh vạch trần chuyện của Yến Hồi và Tùy Giản là vì muốn chọc bà già kia tức chết?”
Không đợi Thẩm Vị Ương lên tiếng, anh lại tiếp tục thừa nhận.
“Đúng vậy, anh cố ý đấy, anh muốn bà ta tức chết, nếu như bà ta chết thì sẽ không còn ai ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, anh tự giễu nói.
“Em nghĩ anh đáng sợ lắm phải không? Đúng, em còn cảm thấy anh chẳng được trò trống gì. Ở trong lòng em, em vẫn luôn thích anh ta, em cảm thấy trên thế giới này chỉ có anh ta mới xứng với em.”
“Nhưng Thẩm Vị Ương à, cho dù anh ta giỏi giang đến đâu đi chăng nữa thì sao chứ? Anh ta có trách nhiệm với gia tộc, có tình nghĩa với anh em, nhưng với em thì sao? Lúc bà già khốn kiếp kia xem thường em, anh sẽ nghĩ mọi cách trả thù bà ta để bảo vệ em, nhưng anh ta thì sao, anh ta làm được gì cho em? Nếu anh ta thật sự quan tâm em, lúc trước cũng sẽ không vì con của Lãnh Hoài Sân mà suýt hại chết em.”
Ánh mắt anh đầy bi thương nhìn cô lên án, trong mắt tràn đầy sự mơ hồ và phẫn nộ.
“Đúng vậy, anh không giống anh ta cái gì cũng hiểu, anh không hiểu được cái gì gọi là thể diện và nhẫn nhịn, nhưng nếu cái giá phải trả cho sự thể diện và nhẫn nhịn là khiến em phải chịu ấm ức thì anh thà rằng em xem thường anh cả đời.”
Anh liên tục nói ra nhiều điều uất ức như vậy khiến tim của Thẩm Vị Ương đau như dao cắt.
Cô biết, vì yêu cô nên nhân cách phụ mới xuất hiện.
Cô cũng biết, chỉ có nhân cách phụ mới có thể yêu cô nồng nhiệt như vậy.
Nhưng rõ ràng cái gì cũng biết mà cô vẫn nhẫn tâm gài bẫy để anh biến mất, không quan tâm đến cảm nhận của anh, khiến anh phải giả vờ thành dáng vẻ của nhân
cách chính.
Điều này không công bằng với anh.
Nhưng ngay từ đầu đã sai, làm sao cô có thể để nó tiếp tục sai chứ?
“A Cẩn, ở trong mắt em, hai anh là một, em không hề xem thường anh, mà chỉ là anh không thể tiếp tục như vậy, bằng không anh sẽ phát điên mất.”
Cô nắm tay anh trong làn nước mắt, hy vọng anh có thể bình tĩnh hơn.
“Anh bị bệnh, cần phải điều trị cho tốt, em hy vọng cả đời này anh có thể khỏe mạnh sống cùng em, em không muốn mất anh.”
“Người em không muốn mất đi là anh ta!”
Anh vung tay cô ra, như mất đi lý trí bóp cổ cô, mắt đỏ đến đáng sợ.
“Thẩm Vị Ương, rốt cuộc anh có lỗi gì với em? Anh đối xử với em tốt như vậy, anh đã đối xử với em tốt như vậy rồi, tại sao em lại không yêu anh? Tại sao em còn nghĩ
đến anh ta?”
Thẩm Vị Ương vô thức nắm chặt tay anh, muốn né tránh, giúp mình có kẽ hở để thở.
Trác Thính Phong chứng kiến cảnh tượng này thì sốt ruột muốn chết, lập tức hô to với Lãnh Hoài Cẩn: “Anh Cẩn, anh Cẩn, cậu đang làm cái gì vậy, đó là Vị Ương đấy, người cậu đang bóp cổ là Thẩm Vị Ương, sao cậu có thể làm hại cô ấy cơ chứ? Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn, cậu hãy tỉnh lại đi!”
“Vị Ương, nhân cách chính đã tỉnh, cậu ấy thật sự vẫn còn ý thức, cô hãy gọi cậu ấy ra đi, chắc chắn cô có thể gọi cậu ấy ra.”
Nhân cách chính đã tỉnh lại rồi ư?