Con trai ư? Tùy Giản không phải là cháu trai sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi kỳ lạ, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên, Tùy Trí đang nhắc đến Lãnh Diệp: “Cô Thẩm, cô đã kết hôn với A Cẩn rồi, sau này mong cô đừng làm phiền A Diệp nhà chúng tôi nữa. Tôi là một người mẹ, nên chỉ hy vọng nó có thể sống bình yên, không muốn nó vướng vào những rắc rối không nên có.”
lại.
Thẩm Vị Ương cảm thấy tức giận nhưng vẫn cố nở nụ cười: “Tôi mong thím hãy trông chừng kỹ con trai của thím.”
Nói xong lời này, cô đi thẳng về phía phòng khách tìm Lãnh Hoài Cẩn.
Bây giờ, cô đã biết tại sao ngay cả bà ba cũng có ác cảm với cô, đó là vì con trai của bà ta Lãnh Diệp.
Thật ra, cô cũng biết Lãnh Diệp thích mình nhưng cô chưa bao giờ lợi dụng tình cảm của Lãnh Diệp, mà chỉ lặng yên thôi, không phải cứ ai thích cô thì cô đều phải đáp
Ngoại trừ Lãnh Hoài Cẩn thì những người khác đều không liên quan đến cô.
“Ban nãy Yến Hồi đã bế mẹ của cậu ta đến bệnh viện rồi, chú thím tư và dượng cũng đi theo nữa.”
Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Diệp đang nói chuyện trong phòng khách, Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy Thẩm Vị Ương đi tới thì đi đến chỗ cô thông báo cho cô biết chuyện này
ngay, anh còn giải thích thêm một câu.
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, lúc nãy anh luôn ngồi nói chuyện với Lãnh Diệp ở chỗ này.”
Thẩm Vị Ương nhìn thấy bộ dạng này của anh thì bật cười: “Em biết chuyện này không liên quan đến anh, em không trách anh, anh đã làm rất tốt.”
“Vị Ương, cô đã được đưa vào bệnh viện rồi, chúng ta hãy ăn cơm đi, trước tiên đừng để bà cụ biết chuyện này sẽ tốt hơn.”
Đúng lúc này, Lộ Tư Lượng đi tới gọi bọn họ vào ăn cơm.
Thẩm Vị Ương gật đầu, sau đó nắm lấy bàn tay to lớn của Lãnh Hoài Cẩn đi về phía nhà ăn.
Lãnh Diệp nhìn bộ dạng thân mật của hai người, ánh mắt hơi chua xót.
Tùy Trí thấy vậy thì tỏ vẻ khó chịu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ nói cho con biết Lãnh Diệp, đừng nói bây giờ cô ta đã là chị dâu của con, cho dù cô ta không có quan hệ gì
với Lãnh Hoài Cẩn, mẹ cũng không bao giờ đồng ý cho con ở bên người phụ nữ đó. Con đã quên hết những đau khổ mà năm đó chủ tư con phải chịu đựng khi ở bên thím tư con à? Đến bây giờ bà nội của con vẫn không muốn nhìn vợ chồng bọn họ, may mà Hoan Hoan biết tranh giành, bằng không đến giờ bọn họ vẫn không thể bước chân vào cửa nhà họ Lãnh.”
Lãnh Diệp bất lực nhìn mẹ thở dài: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Con và Vị Ương không có quan hệ gì cả. Hơn nữa bây giờ cô ấy đã là vợ của anh con, cũng là người của nhà họ Lãnh chúng ta, mẹ đừng oán trách cô ấy như vậy nữa, mẹ đâu phải là mẹ chồng của người ta, cần gì phải nặng lời như thế.”
Tùy Trí nhìn thấy thái độ này của con trai mới yên tâm hơn: “Con có thể nghĩ như vậy thì tốt. Hôm nay chuyện của Yến Hồi đã khiến mẹ phải suy nghĩ lại, ngoại trừ Thẩm Vị Ương, con muốn dẫn ai về cũng được, miễn sao là phụ nữ, mẹ chỉ mong đợi điều này ở con thôi.”
“Cháu gái của ông cụ Khương có về chung với con không? Hôm nào dẫn mẹ đến gặp con bé đi, nếu con sớm yên bề gia thất thì mẹ cũng có thể yên lòng phần nào rồi. Con nhìn A Cẩn xem, nếu tỉnh cả A Diên đã được năm đứa con rồi, con hãy nhìn lại mình xem, chẳng có tiền đồ gì cả?”
Trước đây, vì chuyện của Khương Niệm Đồng và Lãnh Hoài Sân, nên bà ta không ưa Khương Niệm Oản nhà họ Khương kia.
Nhưng hôm nay, Yến Hồi làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, bà ta đã nghĩ thoáng hơn rồi.
Gia thế của cô ta thế nào không quan trọng, chỉ cần cô ta đối tốt với con trai bà ta là được, dù gì cô ta cũng là phụ nữ.
Lõ một ngày nào đó con trai bà ta không nghĩ thông suốt dẫn một người đàn ông về giống như Yến Hồi, vậy thì bà ta mới thật sự khóc ngất.
Lãnh Diệp sững sờ nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Con không thích đàn ông, nên mẹ đừng lo.”
Nếu anh ta thích đàn ông đã không đau khổ vì yêu thầm chị dâu đến như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta lại cảm thấy khó chịu.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ tới những thứ vớ vẩn đó nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Lãnh Diệp dẫn Tùy Trí đến nhà ăn.
Bây giờ, ngoài bà cụ ra thì mấy người khác đều biết chuyện Yến Hồi come out, cho nên bầu không khí trên bàn ăn hơi gượng gạo nặng nề.
Có lẽ chỉ có Lãnh Hoài Cẩn là thích bầu không khí này.
Vì như vậy sẽ không còn ai hỏi anh về những vấn đề mà anh không thích, cũng như không hiểu nữa.
“Mọi người bị sao vậy? Sao ai cũng nghiêm túc thế?”
Sau khi ăn được vài miếng, cuối cùng bà cụ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, còn tưởng là do Thẩm Vị Ương gây ra.
“Không phải chỉ là người ngoài tới nhà mình ăn một bữa cơm thôi sao? Không cần phải để ý tới, bây giờ người ta đã là cổ đông lớn của Lãnh Thị chúng ta, nên các con đừng bao giờ coi cô ta là người ngoài, bản lĩnh của người ta lớn lắm đấy.”
Mọi người trong bàn đều lúng túng không biết phải trả lời bà cụ như thế nào.
Chỉ có Thẩm Vị Ương là tự nhiên nâng ly với bà cụ: “Hiếm có dịp được bề trên khen ngợi năng lực của mình, nên cháu cảm ơn bà nội. Cháu mời bà một ly!” “Tôi cũng hiếm khi nhìn thấy ai mặt dày như cô.”
Bà cụ khịt mũi hừ lạnh, không cụng ly với cô.
“Cảm ơn ý tốt của cô Thẩm, nhưng tôi vừa mới xuất viện, không thể uống rượu, nên ly rượu này tôi nhận không nổi.”
Lãnh Hoan không chút do dự cười giải vây: “Bà nội, trong ly của bà chỉ là nước lọc, không phải là rượu, cháu làm sao có thể để bà nội uống rượu được chứ?”
Bà cụ không hài lòng nhìn cô ta: “Coi như cháu biết điều.”
Lãnh Hoan không để bụng, mà tươi cười dỗ dành bà cụ: “Cháu chỉ lo lắng cho sức khỏe của bà nội thôi mà, chuyện này đâu có gì là sai.”
Bà cụ hừ lạnh: “Cháu nên quan tâm đến chuyện của mình đi, cháu đã chia tay thằng nhãi luật sư kia chưa?”
Nụ cười trên mặt Lãnh Hoan cứng đờ trong chốc lát, nhưng cô ta nhanh chóng trở về bình thường: “Tất nhiên là đã chia tay rồi ạ, chẳng phải bà nội và mẹ đều không thích sao ạ? Nên bọn cháu đã chia tay rồi.”
Lãnh Hoan đã chia tay với Bạch Thần rồi ư?
Thẩm Vị Ương nghe cô ta nói vậy thì sững sờ.
Nhưng bà cụ lại rất hài lòng, sau đó nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn đầy ẩn ý: “Quả nhiên là cháu gái ngoan của bà nội, rất hiểu chuyện, biết người nào thích hợp với mình. Đâu giống như một số người cứ khăng khăng làm theo ý mình, dằn vặt cả đời cũng không biết mình thích hợp với ai. Một hai đòi bỏ quả táo ngon để đổi lấy quả bí ngô thổi.”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn trở nên hơi khó coi.
Thẩm Vị Ương sợ anh mất kiểm soát, lập tức nắm chặt tay anh ở dưới gầm bàn, bảo anh đừng bốc đồng.
Lãnh Hoài Cẩn gõ tay cô ra, nhìn bà cụ cười nói: “Bà nội nói đúng lắm, ánh mắt của bà là tốt nhất, do đó bà mới làm mai Lãnh Hoan cho Tùy Giản, xem ra Tùy Giản là
ứng cử viên cháu rể lý tưởng của bà rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!