Đây là lần đầu tiên bọn nhỏ nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn đối với Thẩm Vị Ương, trong lòng có chút sợ hãi, sợ tình cảm của bọn họ lại xuất hiện vết nút.
Nhất là Y Y, dây dẫn nổ của một màn này lại càng khiếp sợ đưa tay túm lấy quần áo Lãnh Hoài Cẩn, nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Bố”
Nhưng lại bị Lãnh Hoài Cẩn khước từ không thương tiếc: “Tôi không phải là bố của nhóc.”
Nói xong, anh xoay người đi về phía phòng ăn, cự tuyệt bất kỳ trao đổi nào với bọn nhỏ.
Trong lòng Thẩm Vị Ương khó chịu, nhưng cô vẫn muốn giải thích giúp anh trước mặt bọn nhỏ: “Bố không nhớ rõ hai đứa nên sẽ có chút mâu thuẫn, nhưng bố vẫn yêu các con, hãy chờ bố nhớ ra nhé?”
Tử Niệm phản ứng rất nhanh, cũng đi theo phía sau Thẩm Vị Ương an ủi Y Y: “Đúng vậy Y Y, bố rất yêu chúng ta, chỉ là không nhớ rõ mà thôi, em đừng buồn, vừa rồi chỉ là có chút ngoài ý muốn.”
Y Y cũng rất hiểu chuyện, đưa tay ôm lấy Thẩm Vị Ương, nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé vỗ lưng cô trấn an: “Xin lỗi, lần sau Y Y sẽ không chọc bố tức giận nữa, Y Y cũng không trách bố, sau này bố nhớ lại vẫn có thể đối xử tốt với Y Y.”
“Ừm, bố nhất định sẽ nhớ lại.”
Thẩm Vị Ương yêu thương đưa tay vuốt tóc cô bé.
A Nặc cũng đến ôm lấy bọn họ: “Bố sẽ ổn thôi.”
Thẩm Vị Ương: “Ừ, sẽ ổn thôi.”
“A Diên đâu?”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới phát hiện Lãnh Diên hình như không có ở đây.
“Cậu có dẫn A Diên đến không?” Cô hỏi bọn trẻ.
Lục Vân Sâm làm việc rất cẩn thận, cô đã nói với anh ta chuyện cô muốn cùng Lãnh Hoài Cẩn nuôi nấng Lãnh Diên, hôm nay tụ tập gia đình thế này, anh ta không thể
không dẫn A Diên tới được.
Tử Niệm giải thích: “A Diên đi vệ sinh, bảo bọn con ăn cơm trước, lát nữa sẽ tự tới.”
Như vậy à.
Thẩm Vị Ương cũng không nghĩ nhiều, dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm.
Nhưng vì vừa rồi mới cãi nhau với Lãnh Hoài Cẩn nên bữa cơm này cô ăn vô cùng gian nan.
Lục Vân Sâm vẫn thích nói với anh những thứ anh nghe không hiểu, khiến anh rất khó chịu, cô chỉ có thể cố gắng hòa giải, không để Lãnh Hoài Cẩn rời đi.
Mà bà cụ Lục bên kia, lại còn nói những câu người lớn trong nhà hay nói, như là bảo bọn họ sống tốt, hỏi Lãnh Hoài Cẩn sau này có dự định gì.
Nếu là nhân cách chính, những câu hỏi này sẽ trả lời rất rành rọt, nhưng nhân cách phụ, nhân tố không xác định quá nhiều.
Ví dụ như bà cụ nói, sau này bọn họ phải nuôi năm đứa nhỏ, sẽ rất vất vả, bảo Lãnh Hoài Cẩn nhất định phải biết quan tâm đến cô.
Sau đó, người kia liền nói: “Tôi không muốn, tôi không thích trẻ con.”
Đứa nhỏ đều đã được sinh ra, làm sao còn có đạo lý không muốn, đã sớm làm bố rồi mà.
Bà cụ Lục cũng cảm thấy kỳ quái, hoài nghi mình có phải nghe lầm không: “Cháu…cháu có ý gì.”
Thẩm Vị Ương đành phải cười gượng giải vây: “Ý của anh ấy là không muốn cháu vất vả chăm sóc đứa nhỏ, bọn cháu có thể tìm bảo mẫu chuyên môn chăm sóc, hơn nữa bọn nhỏ cũng không còn nhỏ, có thể tự chăm sóc cho bản thân, sẽ không để cháu mệt đâu.”
Cô nhìn Tử Niệm một cái, Tử Niệm lập tức nói theo: “Đúng vậy, bà, chúng cháu đã trưởng thành, không cần mẹ vất vả chăm sóc đâu, chúng cháu có thể chăm sóc tốt
cho bố mẹ mà.”
Tử Niệm vốn là ngôi sao nhí có vẻ ngoài đáng yêu, nhất là đối với bà cụ như bà cụ Lục, lực sát thương không quá lớn.
Bà cụ thấy Tử Niệm đáng yêu như vậy, trong lòng cũng mềm nhũn, xem nhẹ chỗ không thích hợp vừa rồi, từ ái nhìn Tử Niệm: “Tử Niệm ngoan quá, ăn nhiều thịt cá vào, mấy ngày tới ở đây với bà được không, em gái cùng em trai cũng ở lại luôn nhé, chúng ta cùng nhau xem phim.”
Tử Niệm nhìn Thẩm Vị Ương, chờ ý kiến của Thẩm Vị Ương.
Với tình hình hiện tại của Lãnh Hoài Cẩn, mấy đứa nhỏ không nên ở cùng bọn họ thì hơn, cứ để bọn nhỏ cô đơn ở nhà họ Lãnh cũng không đành lòng, ở nhà họ Lục cũng không tệ, Thanh Hoan với anh hai cũng có thể chăm sóc chúng.
“Vậy các con cứ ở với bà nhé, mẹ làm việc xong sẽ đến đón các con về nhà, phải ngoan ngoãn nghe lời bà và đi đấy.”
Bốn đứa trẻ ngay lập tức gật đầu như gà mổ: “Vâng, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho bà.”
Đứa nhỏ tuổi này chính là lúc đáng yêu nhất, bà cụ nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt đáng yêu trước mắt, nổi tiếc nuối ngày trước không có tự mình chăm sóc con trai và
cháu gái, tựa như đã có một đền bù khác.
“Lãnh Hoài Cẩn đối xử tốt với cháu, cũng không có nghĩa vì cháu mà thoát khỏi nhà họ Lãnh, chỉ có tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Lãnh, cả hai mới có đường sống, mới có thể sống tốt, cháu hiểu chưa?”
Trước khi đi, bà cụ lại kéo tay Thẩm Vị Ương dặn dò.
“Cháu phải biết cậu ấy không thay đổi được thân phận, bà thật sự không thích thấy cháu chịu thiệt trước mặt bà lão kia.”
Thẩm Vị Ương trấn an nhìn bà cụ: “Bà, bà yên tâm đi, không ai có thể khiến cháu chịu oan ức đâu, A Cẩn sẽ che chở cho cháu, cháu biết chừng mực, chú hai chú ba bọn họ đều dễ nói chuyện.”
Chỉ cần cô không cản trở lợi ích của nhà họ Lãnh, Lãnh Sùng bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến chuyện tình cảm của cô và Lãnh Hoài Cẩn.
Chỉ là cũng sẽ không ủng hộ mà thôi.
Nếu sau này muốn có chỗ đứng ở nhà họ Lãnh, cô còn phải dựa vào thực lực của mình để được những trưởng bối này tán thành.
“Me.”
Lúc cô định tìm A Diên dặn dò vài câu rồi đi, Lãnh Diên đã tự đi tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt cô gọi cô một tiếng.
Thẩm Vị Ương nghe giọng nói của cô bé hình như có chút không đúng, ngồi xổm xuống nhìn thấy mắt cô bé cũng đỏ lên, liền hoảng hốt: “A Diên, con sao vậy, có ai khi dễ con sao?”
sao.”
Lãnh Diên lập tức lắc đầu: “Không có không có, là con mới ăn đồ quá cay, cho nên mới như vậy.”
Là vậy sao.
Lãnh Diêu vừa sinh ra đã lớn lên bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, khẩu vị rất giống anh, quả thật không thể ăn đồ quá cay.
“Bà nội, Thanh Hoan, A Diên không thể ăn đồ cay.”