“Tránh được tòa án quốc tế một lần thì sau này chưa chắc đã thoát được tiếp, tự giải quyết cho tốt.”
Lúc dắt Y Y rời đi, Thẩm Vị Ương nhắc nhở cậu ta một câu.
Chung quy cô vẫn là người làm mẹ, nếu A Quân giống Úc Thời Phong, tuổi còn nhỏ đã gánh vác gánh nặng thể này, cô nhất định sẽ đau lòng chết.
Hơn nữa hôm nay con trai phải rời khỏi nhà đến Ám Dạ lần hai, trong lòng cô rất không nó.
“Mẹ, Y Y có việc muốn hỏi mẹ.”
Trên đường đến bãi đáp nhà họ Lãnh, Y Y dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo, do dự thật lâu mới nói với Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương đã sớm chú ý tới, vừa rồi lúc rời khỏi nhà họ Úc, cô bé vẫn dán sát cửa sổ nhìn về phía sau, nhìn có vẻ rất luyến tiếc.
Cô sờ sờ đầu con gái, thở dài nói: “Y Y, có phải con muốn tiếp tục ở lại với anh Úc không?”
Tiểu Y Y gật đầu, sau đó chờ mong nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Có được không mẹ? Y Y có thể ở lại với anh Úc nữa không?”
Thẩm Vị Ương cự tuyệt: “Không được đâu Y Y, gần đây trong nhà anh Úc có rất nhiều chuyện, Y Y đi theo bên cạnh anh không an toàn, Y Y có thể về nhà chơi cùng A Nặc còn có Tử Niệm, A Diên nữa.”
Bốn phía Úc Thời Phong đều là kẻ thù, làm sao cô có thể để con gái mình rơi vào hiểm cảnh được.
Y Y nghe xong rất không vui vùi đầu vào lòng mẹ: “Vì sao mẹ và anh Úc đều nói giống nhau vậy, Y Y không thể bảo vệ hai người sao?”
Thẩm Vị Ương không ngờ Úc Thời Phong lại nói với Y Y những lời này: “Anh Úc cũng bảo y Y trở về sao?”
Y Y rầu rĩ gật đầu: “Anh Úc nói, con ở lại bên cạnh mẹ sẽ tốt hơn, anh ấy không bảo vệ được con, nhưng Y Y cũng không cần anh ấy bảo vệ mà.”
“Đứa nhỏ ngốc, anh Úc là con trai, bảo vệ con gái là trách nhiệm của con trai, điều này chứng tỏ anh Úc rất đáng tin cậy.”
Thẩm Vị Ương trìu mến vuốt tóc con gái.
“Cho dù là vì lo lắng cho anh Úc, Y Y cũng không thể ở lại nhà họ Úc gây thêm phiền toái cho anh Úc được, hiểu chưa?”
Y Y không nói gì, chỉ rầu rĩ ở trong ngực cô ừ một tiếng.
Đến bãi đáp nhà họ Lãnh, A Quân và Lãnh Diệp đã ở đó chờ cô, Tử Niệm, A Nặc cũng đến.
“Y Y, em không sao chứ?”
Thấy Y Y theo mẹ trở về, A Quân vẫn nhịn không được quan tâm một câu.
Tuy rằng bình thường thích đấu võ mồm bắt nạt Y Y, thế nhưng người A Quân cưng chiều nhất cũng vẫn là Y Y.
Đây là em gái duy nhất của cậu mà.
“A Quân, anh lại đi sao?” Hốc mắt Y Y có chút ẩm ướt.
A Quân gõ đầu cô bé một cái, nói đùa: “Cũng không phải anh đi luôn, em khóc cái gì? Đồ mít ướt, em đã bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“A Quân xấu xa, hiếm khi em quan tâm anh một lần, vậy mà lại thái độ với em, em giận rồi!”
Y Y làm bộ tức giận trừng mắt nhìn cậu.
A Quân tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai nói: “Giận thì giận thôi, dù sao anh cũng sắp đi rồi, em tức giận cũng chỉ có thể trêu đùa A Nặc với Tử Niệm thôi.”
“Mẹ xem anh ý kìa, lại bắt nạt con.”
Y Y lập tức tìm mẹ nũng nịu.
Thẩm Vị Ương cười cười, đưa tay xoa xoa tóc con gái: “Anh đùa con đấy, ôm anh đi, lần sau gặp mặt không biết phải đợi bao lâu nữa.”
Y Y không tình nguyện hừ giận hờn một tiếng: “Ai muốn ôm anh ý chứ! Con ghét A Quân nhất.”
“Em ghét anh cũng phải ôm.”
A Quân chủ động đi lên ôm em gái một cái, sau đó lại lần lượt ôm Tử Niệm cùng A Nặc.
“A Nặc, phải ngoan ngoãn nghe lời nha, lần sau anh trở về sẽ dạy em leo núi”
“Tử Niệm, chăm sóc tốt cho bố mẹ và các em, còn có… A Diên.”
Khi nhắc đến A Diên, A Quân có chút không được tự nhiên.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới phát hiện Lãnh Diên không tới.
“A Quân, A Diên không tới tiễn con sao?”
A Quân lắc đầu, thản nhiên nói: “Buổi chiều cô ấy phải đi học piano, con đã tạm biệt với cô ấy ở nhà rồi, để cho cô ấy không cần tới đây tiễn con, tránh làm trễ nải việc
học.”
Thẩm Vị Ương có chút nghi hoặc, trí nhớ của cô rất tốt, cái gì nhìn lướt qua là có thể nhớ kỹ, đương nhiên bao gồm cả lịch học của bọn nhỏ, cô nhớ rõ A Diên chỉ có chủ nhật và chiều thứ tư có lớp học piano.
Là cô nhớ nhầm sao?
Có điều giờ con trai cô sắp đi rồi, cô cũng sẽ không thắc mắc những chuyện nhỏ nhặt này nữa. Cô tiến lên sờ sờ đầu con trai, thở dài: “Chăm sóc bản thân thật tốt, phải nhớ kỹ, mẹ và bố đều ở đây, em trai và em gái trong nhà cũng đang chờ con về, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.”
Cô nghe nói thằng bé đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, thằng bé nhỏ như vậy, trí thông minh có cao đến đâu thì thể lực cũng có hạn, người làm mẹ như cô không thể không lo lắng.
Dù đã dặn dò A Quân rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có rất nhiều lời nói không hết.
Cuối cùng, khi thời gian đã đến, cô vẫn phải để con trai mình lên máy bay rời đi.
“Mẹ, sao bố không đến tiễn con?”
Trước khi lên máy bay, A Quân vẫn có chút thất vọng hỏi một câu.
Thẩm Vị Ương hơi nghẹn lại.
Hai ngày nay cô cũng không trở về, không biết Lãnh Hoài Cẩn đang làm gì.
Dựa theo trạng thái hiện giờ của anh có lẽ cũng sẽ không đến tiễn con đâu nhỉ?
Bởi vì dưới suy nghĩ hiện giờ của anh, những đứa trẻ này không phải là con anh.
“Không có gì đâu mẹ, con chỉ hỏi chút thôi.”
A Quân thấy Thẩm Vị Ương khó xử, rất hiểu chuyện không thắc mắc tiếp nữa.
“Con sẽ nỗ lực, sau này con sẽ bảo vệ mọi người.”
Nhìn con trai lên trực thăng, sau đó từ từ bay lên, càng bay càng xa, hốc mắt Thẩm Vị Ương ướt át.
Lãnh Diệp đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, kiềm nén nước mắt của mình, nhìn anh cười nói: “Dù sao cũng phải trưởng thành, tôi không thể đi cùng nó cả đời mà.”
Hơn nữa thằng bé sinh ra ở nhà họ Lãnh, nếu như không có năng lực lên đỉnh sẽ chỉ có thể bị người giẫm ở dưới chân.
A Cẩn năm đó cũng là như vậy.
Cô tin con trai của họ cũng có thể.
Cô bảo Lãnh Diệp lái xe đưa bọn nhỏ về, sau đó tự mình lái xe về công ty chuẩn bị bài phát biểu buổi tối.
Theo kế hoạch đánh thắng nhà họ Lãnh để bọn họ không truy cứu trách nhiệm nhà họ Úc nữa, thì đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Mà quan trọng nhất chính là cuộc họp báo tối nay.