“Tưởng Kiện, gần đây tình hình công ty có chút hỗn loạn, xảy ra rất nhiều chuyện khiến cậu không vui, đây là tôi lấy danh nghĩa cá nhân bồi thường cho cậu, hy vọng
cậu có thể nhận lấy, sau khi cậu giải quyết chuyện gia đình xong có thể tiếp tục quay lại công ty làm việc.”
Sau khi Tưởng Kiện đi vào, Lãnh Hoài Cẩn mới lấy ra một tấm thẻ giao cho anh ta, giọng điệu nghiêm túc, thái độ chân thành.
Nhất là câu ‘sau khi cậu giải quyết chuyện gia đình xong có thể tiếp tục quay lại công ty làm việc.
Tưởng Kiện kinh ngạc nhìn Lãnh Hoài Cẩn, không ngờ anh lại muốn mình trở về công ty làm việc.
Lúc trước người của Lãnh Linh Lung đến bảo anh ta ra ngoài giải thích, cũng là đưa tiền, có điều sau khi nhận được số tiền hỗ trợ giải thích đó, anh ta sẽ không được
làm việc ở Lãnh Thị nữa.
Anh ta vừa tốt nghiệp đã vào Lãnh Thị làm việc, Lãnh Thị là mảnh đất để anh ta có thể thực hiện khát vọng thanh xuân của mình, cho dù muốn rời đi cũng không phải vì
loại chuyện không công bằng này.
“Tổng giám đốc Lãnh, anh không bảo tôi rời khỏi Lãnh Thị sao?” Tưởng Kiện thận trọng nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi.
Anh ta không thể tin được trên đời này lại còn có chuyện tốt như vậy, Lãnh Thị bồi thường cho anh ta đồng thời còn bảo anh ta trở lại Lãnh Thị tiếp tục làm việc.
Thật không thể tin được.
Anh ta cảm thấy sẽ có các điều kiện trao đổi khác.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại rất chân thành nói: “Cậu yên tâm, công ty không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn bồi thường một chút cho cậu.”
“Trong khoảng thời gian này tôi có việc nên không thể ở công ty, rất nhiều chuyện trong công ty tôi chưa kịp hỏi, hy vọng cậu có thể thông cảm rắc rối mà công ty mang lại cho cậu.”
Anh nắm lấy bàn tay của anh ta, đặt thẻ ngân hàng vào: “Trong này có năm triệu, mật khẩu là sáu số cuối của số thẻ, cậu cứ nhận để chăm sóc cho mẹ cậu.”
Tưởng Kiện vẫn do dự, có chút không muốn lấy số tiền này.
“Tổng giám đốc Lãnh, tiền này tôi không thể nhận, vô công bất thụ lộc, cái này, tôi không thể.”
“Cầm đi, là tôi có lỗi với cậu, lần này thiếu chút nữa hại chết cậu, cậu phải lấy thì trong lòng tôi mới có thể giảm chút hối hận được.”
Lãnh Hoài Cẩn cắt lời anh ta, nghiêm túc nói.
Thẩm Vị Ương cũng nói theo: “Đúng vậy Tưởng Kiện, cậu cầm đi, đây là điều cậu xứng đáng nhận, cậu bị ép đến như vậy là lỗi của công ty, coi như là nhân viên bị thương nên công ty bồi thường.”
Thẩm Vị Ương vừa nói xong, Tưởng Kiện mới nhận: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Lãnh và quản lý Thẩm.”
Cuối cùng Tưởng Kiện cũng đã chịu nhận tiền bồi thường, Thẩm Vị Ương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cũng may lần này Tưởng Kiện được cô cứu kịp thời, nếu lúc ấy anh ta thật sự xảy ra chuyện, Lãnh Hoài Cẩn nên làm sao đây.
Cô thừa nhận, cô không cho Tưởng Kiện biết sự thật là vì cô có tư tâm với Lãnh Hoài Cẩn, nhưng không còn cách nào, với bộ dạng hiện giờ của A Cẩn, chuyện này cũng không phải là chuyện anh muốn làm.
Xin lỗi, Tưởng Kiện, chỉ có thể dùng cách này để bù đắp cho cậu.
“Có phải anh đã làm em khó xử không?”
Lãnh Hoài Cẩn thấy cô luôn ngẩn người, rốt cuộc anh cũng có một tia giác ngộ.
Cô ôm cánh tay anh cọ cọ, nhẹ giọng hỏi: “A Cẩn, anh thật sự biết sai rồi đúng không?”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Vị Ương: “Vậy anh sai chỗ nào?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Không nên để cho em khó xử, cho em thêm phiền toái.”
Quả nhiên.
Anh vẫn chỉ quan tâm đến một mình cô.
Không biết trong vụ việc Tưởng Kiện, anh đã làm sai điều gì.
Nhưng có Lưu Hiểu Vũ đang lái xe, cô cũng không tiện nói quá nhiều, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài nói: “Quên đi, em không nói nữa, sau này anh muốn làm chuyện
gì thì phải nói trước cho em biết, em sẽ dạy anh cái gì đúng cái gì là sai, anh làm được không?”
đi.
Lãnh Hoài Cẩn ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng ngay lúc cô đang thở phào nhẹ nhõm vì “trẻ nhỏ dễ dạy“, kẻ kia lại bắt đầu trêu tức cô.
“Vị Ương, anh cảm thấy lúc em mặc đồng phục giáo viên hẳn là cũng rất đẹp, anh mua cho em một bộ nhé.”
Thẩm Vị Ương: “…Trong đầu anh có thứ gì bình thường hơn chút không?”
Nếu không phải bởi vì anh là Lãnh Hoài Cẩn thì với trạng thái hiện giờ không khác gì khúc củi mục, mỗi ngày chỉ biết đi theo đuôi vợ, trong đầu chỉ nghĩ đến mấy thứ bỏ
Cô chống ngón tay lên trán anh đẩy ra xa một chút, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh nghiêm túc chút đi, Anh Lưu còn đang lái xe đấy.”
Nếu lúc này làm loạn, sau này cô sẽ không còn mặt mũi gặp Lưu Hiểu Vũ nữa.
Lời này vừa nói xong, Lưu Hiểu Vũ đã tự giác hạ vách ngăn xuống, cười nói: “Không sao đâu chị, hai người cứ thoải mái, em không nghe thấy gì hết đâu.” Thẩm Vị Ương: “..”
“Anh ta nói anh ta không nghe thấy gì hết.”
Kẻ kia không biết xấu hổ ôm cô ngồi lên đùi mình, vừa khẽ gặm tai cô vừa nói.
“Hôm nay anh ngoan như vậy, không có phần thưởng gì sao?”
Còn thưởng nữa hả?
Cảm giác được sự uy hiếp từ nơi kia, Thẩm Vị Ương tối sầm mắt: “Tối hôm qua không phải đã thưởng rồi sao, anh có thể nói đạo lý được không.”
Lãnh Hoài Cẩn ngẫm lại cũng đúng: “Vậy em nhanh chóng tìm một việc cho anh làm đi, anh tạm ứng trước phần thưởng tiếp theo.”
Thẩm Vị Ương: “…”
Loại chuyện này còn tạm ứng, anh không sợ mình vượt chi sao?
Có điều nếu anh đã chủ động nói vậy, cô tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này thuyết phục anh.
“Vậy mấy ngày nữa anh phải khôi phục thân phận Lãnh Hoài Cẩn đến Lãnh Thị lộ mặt, tham gia họp báo với em.”
Vừa nghe nói phải đến Lãnh Thị, đưa người kia quay về, Lãnh Hoài Cẩn có chút mất hứng, yên lặng đặt Thẩm Vị Ương ngồi sang một bên, sau đó quay đầu nhìn phong cảnh đang chạy nhanh ngoài cửa sổ xe.
Sắc mặt thay đổi quá nhanh, Thẩm Vị Ương chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Có điều cũng rất nhanh hiểu được.
Ở trong lòng anh, cách để anh có thể thoát khỏi nhân cách chính, chính là phải rời xa nhà họ Lãnh, không làm bất cứ chuyện gì cho nhà họ Lãnh.
Nhưng giờ, cô lại muốn anh trở về, trong lòng anh nhất định không dễ chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!