“Điều gì đó nhân cách chính không làm được, nhưng nhân cách phụ lại làm được sao?”
Thẩm Vị Ương lặp lại câu này một lần nữa, cảm giác lạnh buốt lan ra khắp người.
Chẳng lẽ là chuyện gì trái pháp luật?
Úy Lan nhìn dáng vẻ căng thẳng này của cô, khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: “Đừng căng thẳng, không nghiêm trọng lắm đâu, có thể nói cho tôi biết chuyện bất thường nhất gần đây nhất mà cô nghĩ được không, tốt hơn hết là chúng ta phân tích đặc điểm của nhân cách phụ này, rồi lập ra kế hoạch điều trị.”
Chuyện bất thường nhất.
Đó là anh sẽ phủ nhận tất cả nhân cách chính.
Úy Lan: “Có thể cho tôi một ví dụ được không, cái mà cô cảm thấy khó tiếp nhận nhất.”
Thẩm Vị Ương suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Thật sự có một chuyện khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng tôi không dám tranh luận với anh ấy.”
“Chính là bây giờ anh ấy còn bài xích cả con cái, nói, nói đầy không phải con của anh ấy.”
Thẩm Vị Ương có chút xấu hổ khi nói về vấn đề này với Trác Thính Phong và Úy Lan.
“Hai người có cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi không, nhưng tôi lại cảm thấy điều đó có thể giải thích được. Mặc dù họ đều là một người, nhưng việc nhân cách phụ bài xích nhân cách chính, bài xích mọi thứ bao gồm cả đám trẻ, có lẽ cũng là chuyện bình thường nhỉ?”
Trác Thính Phong chán nản nói: “Cũng bao gồm cả bạn bè, trước đây tôi chính là một ví dụ bi thảm, hiện tại trừ cô ra thì cậu ấy đều bài xích tất cả mọi người.”
Úy Lan an ủi anh ấy, sau đó nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Theo một nghĩa nào đó mà nói, đây quả thực là hiện tượng bình thường, nhưng Vị Ương, cô cũng nên chú ý, nếu anh ấy cứ một mực bác bỏ mọi thứ về nhân cách chính, về sau thế giới của anh ấy chỉ bao dung một mình cô, đó là một việc hết sức nguy hiểm.”
“Cô có bao giờ nghĩ rằng nếu thế giới của anh ấy chỉ có thể chứa một mình cô, anh ấy sẽ từ chối và đề phòng tất cả những người tiếp cận cô, sau đó biến cô và anh ấy
thành một hòn đảo biệt lập, để trong thế giới của cô sẽ chỉ có hai người ở cùng nhau, như vậy anh ấy sẽ đạt được tối đa cảm giác an toàn, ở một phương diện nào đó, sứ
mệnh để anh ấy ra đời sẽ hoàn thành.”
“Má ơi không thể nào, Lan Lan, em đừng làm tôi sợ.”
Chỉ nghe những lời Úy Lan miêu tả, Trác Thính Phong đã cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu tê dại.
Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy sợ hãi, vì thế cô còn ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn Úy Lan hỏi: “Bác sĩ Úy, cô không dọa tôi chứ, A Cẩn, A Cẩn hẳn sẽ không nghiêm
trọng như vậy đâu?”
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, Úy Lan thở dài nói: “Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng vì sự an toàn của cô, tôi nhất định phải nói cho cô biết tất cả những khả năng xấu mà tôi có thể nghĩ ra. Chỉ có chuẩn bị trước mới có thể không gặp nguy hiểm.”
“Căn cứ vào những chuyện cô vừa nói cùng với những chuyện Thính Phong từng trải qua, hiện tại anh Lãnh chỉ chấp nhận một mình cô, còn lại phủ định tất cả về nhân cách chính, tình huống này thật sự rất nguy hiểm.”
Tưởng Kiện cảm kích nhìn Thẩm Vị Ương, lấy khăn giấy lau nước mắt không khống chế được mà rơi xuống của mình, sau đó khàn giọng nói: “Quản lý Thẩm, cảm ơn cô đã giúp đỡ mẹ con chúng tôi nhiều như vậy, nếu không phải nhờ cô, mẹ tôi bây giờ có lẽ đã…”
“Chỉ cần có thể giúp được cho cô thì cái gì tôi cũng tình nguyện, tiếp theo cần tôi làm cái gì, cô cứ nói cho tôi biết.”
Còn cần anh ta làm gì nữa?
Thẩm Vị Ương sửng sốt, mí mắt kịch liệt giật giật, trong lòng có dự cảm rất không tốt: “Tưởng Kiện, cậu nói vậy là có ý gì, tại sao lại hỏi tôi cần cậu làm gì, chẳng lẽ lúc
trước tôi nhờ cậu làm chuyện gì sao?”
Cô giúp anh ta và mẹ anh ta hoàn toàn là vì cô cảm thấy hai mẹ con khó khăn, cho nên cô có thể thì giúp anh ta thôi, cô cũng không nghĩ đến việc cần anh ta báo đáp
bất cứ chuyện gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!