Sau khi gọi điện cảnh cáo Lãnh Hoài Cẩn xong, Thẩm Vị Ương đi vào phòng thay đồ trong phòng làm việc, thay một bộ đồ Âu khá nghiêm chỉnh, sau đó mới đi lên tầng
cao nhất.
Lúc đến phòng họp ở tầng cao nhất, bên trong lặng im như tờ, bà cụ tóc bạc phơ ngồi ở vị trí chủ tọa, tháng năm đã để lại cho bà những dấu vết tao nhã, đồng thời
cũng tăng thêm khí thế uy nghiêm.
Sau khi cô bước vào thì cả phòng họp mới khôi phục lại sức sống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
“Quản lý Thẩm oai phong thật nhỉ.” Bà cụ Lãnh không khỏi liếc nhìn cô một cái, nói ra một câu mỉa mai.
“Bắt mọi người phải chờ một mình cô, người không biết còn tưởng cô là nhân vật không thể thiếu đấy.” Bà cụ Lãnh vẫn không thích cô.
Uổng công trước đây khi mừng thọ còn tặng cho bà ta một miếng ngọc Hòa Điền loại tốt.
Sao bà cụ này mau quên thể không biết!
Nhưng Thẩm Vị Ương cô đã nghĩ thông rồi, cô cũng không phải là đồng nhân dân tệ, người ta có đủ lý do không thích cô cũng đúng thôi.
Cô cũng chả thèm chút “thích” của bà ta.
“Tôi đúng là nhân vật không thể thiếu còn gì, nếu không đã không khiến cho phó tổng giám đốc Lãnh và bà đây phải kiêng kị như thế.” Thẩm Vị Ương ung dung quét mắt qua toàn bộ mọi người một lượt, nhíu mày: “Bà gọi tôi đến đây họp, sao lại không trừ chỗ cho tôi vậy?”
Bà cụ Lãnh hừ một tiếng: “Đây là phòng họp dành cho hội đồng quản trị, cô chỉ là một người ngoài, không xứng có chỗ ngồi.”
“Ồ, vậy được, chắc một người ngoài như tôi cũng không xứng được ở lại đây, vậy tôi đi đây.” Thẩm Vị Ương không phản bác lại bà ta mà chỉ nói một câu rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Cô cứ thế rời đi, để xem lần này họ lấy ai ra để chỉ trích.
Lãnh Linh Lung không ngờ Thẩm Vị Ương lại không nể mặt bề trên như vậy, lập tức gọi cô lại: “Thẩm Vị Ương, cô đứng lại cho tôi, chỗ này là nơi cô thích đến thì đến,
thích đi thì đi à?”
à?”
Một tiếng cười khẽ vang lên, Thẩm Vị Ương còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Hoan ngồi bên cạnh Lãnh Linh Lung đã không nhịn được mà bật cười.
Bà cụ Lãnh lạnh lùng liếc sang cô ta, biểu cảm nghiêm khắc, không giống như đang nhìn cháu gái ruột của mình: “Cháu cười cái gì? Có cái gì mà cháu thấy buồn cười
Lãnh Hoan đang cố nhịn cười, không có chút ăn nhập với bầu không khí nghiêm túc trong phòng họp, bao gồm cả bộ váy ngắn cũn trên người cô ta cũng thế, khéo nói cô ta là cô Năm của tập đoàn Lãnh Thị cũng không ai tin.
Bà cụ Lãnh nhìn thấy trang phục của cô ta thì nhíu mày.
Nhưng Lãnh Hoan vốn chẳng quan tâm, cô ta chỉ nhìn Lãnh Linh Lung, cười nói: “Chị, mấy người thú vị thật đó, gọi chị dâu đến họp nhưng lại không để chỗ ngồi cho chị dâu, các người nhỏ nhen thế là có ý gì? Mấy trò thế này cũ rích rồi chị ơi.”
Có chuyện gì xấu hổ hơn việc lâm trận mà bị quân mình quay ra phản pháo thẳng mặt không?
Lãnh Linh Lung suýt thì bị cô nhóc Lãnh Hoan chọc tức chết: “Lãnh Hoan, cô bớt nói vài câu đi.”
Con nhóc khốn kiếp này, nó mà có bản lĩnh bắt giam Tùy Giản thì giờ Thẩm Vị Ương làm gì còn cơ hội nữa!
Vi chuyện đấy mà bà nội đã rất giận, giờ nó còn ở đây đổ thêm dầu vào lửa, chán sống hay gì?
“Được rồi.” Bà cụ Lãnh cũng cảm thấy hai chị em đang tự làm bẽ mặt nhau nên lập tức quát.
“Linh Lung, tìm một chỗ ngồi cho cô Thẩm đi.”
Vì vậy Lãnh Linh Lung lại phải lóc cóc đi tìm chỗ cho Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương thong thả ngồi xuống, sau khi ngồi xuống thì thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình nên buồn bực nói: “Ây dô, chuyện gì thế? Sao mọi người cứ nhìn tôi thế làm gì? Không phải nói là họp sao, tôi là chủ tịch hay gì? Sao mọi người cứ nhìn tôi để xin chỉ thị thế?”
Câu hỏi vô tội “Tôi là chủ tịch hay gì?” của cô đã thành công khiến mặt bà cụ đen xì.
Đứa cháu gái bụng dạ khó lường của nhà họ Lục này đúng là không biết kiêng dè gì, mấy chữ “muốn đoạt ngôi” đều viết lù lù ra bên ngoài rồi.
“Thẩm Vị Ương, cô bớt mồm bớt miệng lại, hôm nay tôi gọi cô đến đây là có chuyện muốn hỏi cô.”
Thẩm Vị Ương “bừng tỉnh”: “Ồ, hóa ra là không phải muốn họp, mà muốn tiến hành đại hội chỉ trích với tôi.”
Cô dựa lưng ra sau ghế, không chút đếm xỉa: “Được, vậy các người cứ nói đi, tôi lại làm cái gì không vừa mắt các người rồi?”
“Cô… Chú ý thái độ!”
“Linh Lung, nói đi.”
Lúc Lãnh Linh Lung bị thái độ bất cần của cô chọc tức thì bà cụ Lãnh cắt lời cô ta, bảo cô ta bình tĩnh lại.
“Bình thường cháu bình tĩnh lắm mà, sao thế?” Bà cụ Lãnh khá khó chịu với biểu hiện hôm nay của cô ta.
Lãnh Linh Lung lập tức ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi bà, cháu biết sai rồi.”
Thẩm Vị Ương thầm nghĩ, lúc cô vừa mới quen biết Lãnh Linh Lung thì cô ta là một người khá bình tĩnh thật, cũng có dáng vẻ cao thượng như bà cụ hiện giờ, nhưng bây
giờ chắc bị cô chơi cho mấy vố nên có hơi ám ảnh cô.
“Phó tổng giám đốc Lãnh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, có phải tôi không phối hợp đâu, căng thẳng thể làm gì.” Cô buông lời đùa cợt.
Lãnh Linh Lung bị dáng vẻ cợt nhả của cô làm cho tức đến run người.
Nhưng bà cụ đang ở đây, cô ta phải cố gắng bình tĩnh lại.
“Thẩm Vị Ương, đêm qua xe của tôi bị người ta tạt sơn.”
“Ồ? Đêm qua xảy ra chuyện như thế cơ à? Là ai làm vậy? Phó tổng giám đốc Lãnh đã điều tra ra chưa?” Cô cố tình giả bộ không hiểu mà hỏi Lãnh Linh Lung.
Mà cô thật sự cũng chẳng biết.
Nếu không phải Ngải Lan kể cho cô thì chắc cô còn không biết có chuyện này tồn tại.
Nhưng rơi vào tai mắt của đám con cháu nhà họ Lãnh vốn vô cùng chán ghét cô kia thì rõ ràng cô đang giả ngu.
“Thẩm Vị Ương, chế độ 996 đang là xu hướng phát triển tất yếu, cô đừng có kiêu căng mà nghĩ một mình cô có thể chống lại cả thế giới tư bản này, đừng dùng cái dáng
vẻ đạo mạo nực cười của cô để thu hút sự tín nhiệm của đám nhân viên. Nếu cô làm cho tập đoàn Lãnh Thị sụp đổ, vậy thì đám nhân viên kia cũng thất nghiệp hết
thôi.”
“Đừng tưởng tôi không biết, cô đang cố ý gây chuyện. Cô tưởng dùng một chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy là có thể dễ dàng dời sự chú ý của tôi, để cho Huy Chương Vinh Quang của các người suôn sẻ ra mắt!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!