“Tiểu Chiêm.”
Sau khi họp xong, Thẩm Vị Ương gọi coder Chiêm Nhạc lại, hỏi anh ta về chuyện tối ưu hóa bug.
“Tiểu Phạm đã đưa hết những yêu cầu tôi soạn cho cậu chưa? Cậu có thể sửa không?”
Cô rất tin tưởng năng lực của những người dưới trướng mình, nhưng từ khi cuộc họp lúc này bắt đầu, Chiêm Nhạc đã mang dáng vẻ đầy tâm sự, hình như không được
vui cho lắm.
Quả nhiên, Chiêm Nhạc áy náy nhìn cô: “Quản lý Thẩm, xin lỗi, có lẽ kinh nghiệm của tôi không đủ nên tôi không biết phải làm mấy cái yêu cầu của chị như thế nào.
“Không sao, gặp phải khó khăn là chuyện rất bình thường, đừng nản lòng.”
Thẩm Vị Ương an ủi anh ta, cũng lúc này mới nhớ ra Chiêm Nhạc chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp mà thôi, yêu cầu của cô lại quá mức hà khắc, người không có kinh
nghiệm sẽ khó mà làm được.
“Như thế này đi, trước tiên cậu cố gắng tối ưu hóa những chỗ trong khả năng của cậu đã, tiếp theo thì tôi sẽ nghĩ cách.”
“Xin lỗi cô Thẩm.”
Dù sao Chiêm Nhạc cũng tốt nghiệp một trường có tiếng, có thể vào được đoàn đội lớn như TX thì đã là người xuất sắc trong đám người cùng trang lứa rồi. Nào ngờ giờ lại gặp phải những vấn đề khiến anh ta đau đầu nhức não nhưng vẫn không làm được, nên giờ anh ta có hơi nản lòng.
Thẩm Vị Ương vẫn dịu dàng an ủi anh ta: “Người mới đều phải thế cả, cậu đừng chán nản quá. Cứ làm việc trước đi, làm việc trong khả năng cậu là được.”
“Vâng, vâng, cảm ơn cô Thẩm.”
“Điềm Điềm, em đưa cái này cho phòng tài vụ đi, tiện thể gọi Tiểu Ngải vào đây.”
Sau khi quay trở lại phòng làm việc, Thẩm Vị Ương giao một phần báo cáo tài vụ cho trợ lý Phạm Điềm Điềm, sau đó bảo cô ấy gọi Ngải Lan đến.
Một lúc sau, Ngải Lan bước vào, thấy Thẩm Vị Ương đang đau đầu day thái dương thì hỏi: “Cô Thẩm, cô gọi tôi à?”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới mệt mỏi ngước nhìn Ngải Lan: “Cô ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Ngải Lan khá quen thân với cô, nên hai người không quan tâm cái cấp trên cấp dưới nữa, nghe thấy cô nói thế thì cô ấy ngồi xuống.
Thời gian cấp bách, hôm nay còn có nhiều việc phải xử lý, Thẩm Vị Ương không vòng vo với cô ấy nữa mà hỏi thẳng: “Cô có biết Đường Duy đi đâu rồi không?” Ngải Lan cụp mắt, nhìn có chút đau lòng: “Bị anh trai cậu ấy đưa đi rồi.”
Thẩm Vị Ương ngây người: “Anh trai sao?”
Trước đây khi đến công ty cô có xem qua hồ sơ của Đường Duy, bên trên ghi là trẻ mồ côi, tứ cố vô thân, sao giờ lại lòi ra một người anh trai?
“Cô nói là anh trai ruột của cậu ta sao?”
Ngải Lan: “Tôi cũng không chắc, nhưng cậu ấy tgọi tổng giám đốc Tiêu là anh trai.”
Thẩm Vị Ương hơi giật mình: “Tổng giám đốc Tiêu? Đừng bảo cô đang nói đến là Tiêu Diễn nhé?”
Ở Đế Đô này, cô chỉ quen mỗi một người họ Tiêu, nhưng sao Đường Duy lại là em trai của Tiêu Diễn được?
Thẩm Vị Ương cảm thấy không đúng lắm.
Sao em trai Tiêu Diễn lại làm việc tại TX?
Hay Đường Duy là con riêng nhà họ Tiêu?
Ngải Lan đáp lại chắc nịch: “Chính là tổng giám đốc Tiêu, trước đây lúc chúng ta đi liên hoan từng gặp rồi, chính là bạn trai của chị Vân Tưởng đấy.”
Ngải Lan thực sự đã gặp Tiên Diễn nên không thể nhầm được.
Thẩm Vị Ương: “Vậy cô biết tại sao Tiêu Diễn đến đưa Đường Duy đi không?”
Ngải Lan cười khổ: “Cái đấy cần lý do sao? Cậu ấm nhà giàu và người làm công thì đương nhiên là làm một cậu ấm sướng hơn rồi.”
Lúc Tiêu Diễn đến công ty họ đưa Đường Duy đi, đã nói những lời đại khái là, cả đời cử làm công cho người khác thì không có tương lai, anh ta đã chuẩn bị cho Đường
Duy một cơ đồ riêng rồi.
Dù sao nói những lời đấy trước mặt mấy người làm công có hơi tổn thương. Cô ấy đã cảm thấy những lời đó rất khó nghe.
Chậc, suy cho cùng người làm công vẫn là người dưới đáy xã hội.
“Tôi biết rồi, cô làm việc tiếp đi.”
“Đúng rồi, hôm nay lúc tôi đến công ty thấy dưới tầng có biểu ngữ, là có chuyện gì thế?”
Lúc Ngải Lan định rời đi, đột nhiên cô nhớ lại sáng nay đến công ty thấy có biểu ngữ ở dưới tầng thì thuận miệng hỏi một câu.
Ngải Lan liếc ra ngoài, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Vị Ương, thấp giọng nói: “Có một phòng ban đòi đình công, chống lại chế độ làm việc 996(*), nghe nói tối hôm qua còn tạt sơn lên xe của phó tổng giám đốc Lãnh.”
(*) Hệ thống giờ làm việc 996: là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tên của nó bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần. (nguồn Sài Gòn office: Chế độ giờ làm việc 996 kiệt quệ ở Trung Quốc.)
“Ồ? Tạt sơn à?” Thẩm Vị Ương vui vẻ cong môi, hứng thú nhìn Ngải Lan hỏi.
“Phó tổng giám đốc Lãnh có bắt được người làm chuyện đó không?”
Đáng tiếc hôm qua cô đi tìm Tùy Giản nên không có ở công ty, nếu không đã thấy được dáng vẻ uất hận của Lãnh Linh Lung rồi.
Ngải Lan nói nhỏ: “Không có, người tạt sơn rất thông minh, hình như dùng thiết bị tự động nhắm thẳng vào phó tổng giám đốc Lãnh. Nhưng vận may cô ta vẫn khá tốt, cuối cùng tạt nhầm sơn lên xe cô ta.”
“Nếu mà tạt sơn lên người cô ta chắc hôm nay cô ta đã không đi làm rồi, chắc đầu cũng trọc lóc luôn.”
tê.”
Thẩm Vị Ương tưởng tượng ra cái đầu trọc của Lãnh Linh Lung, thấy cũng không tệ lắm, cô cong môi cười: “Giờ kiểu tóc cô ta quá lạc hậu rồi, đổi kiểu khác cũng không
“Trước mắt chỉ có một bộ phận ở dưới tầng giăng biểu ngữ đòi đình công thôi sao?”
Ngải Lan: “Người biểu tình thì chỉ có từng đấy, bởi vì họ là của công ty con nhà đất, nghe nói hạng mục cứ kéo dài lê thê mà bắt người ta đi làm theo chế độ 996, sau đó người ở chỗ trụ sở chính qua đó kéo người đi biểu tình, dù sao thì vua cũng thua thằng liều mà.”
Cũng đúng, Lãnh Linh Lung là tự làm tự chịu, cô ta nghĩ vị trí của A Cẩn ở công ty dễ bị thay thế vậy sao?
Thẩm Vị Ương: “Chuyện tôi bảo cô lên mạng làm tiến hành đến đâu rồi?”
Ngải Lan mở hot search Weibo cho cô xem, bên trên có hai ba tin liên quan đến hot search, lượt truy cập đều rất cao, toàn bộ người làm công ăn lương trên mạng đều đang rất phẫn nộ.
Nhân lúc Thẩm Vị Ương đang xem mấy bài viết thì Ngải Lan giải thích cho cô: “Chế độ 996 vốn là một chế độ bóc lột sức người lao động, thêm cả kích động từ chúng ta nên độ phổ biến đã tăng lên rất nhanh, thậm chí không cần tiêu tiền để mua hot search. Tôi cũng đã nghe ngóng từ nội bộ công ty rồi, giờ mọi người đều vô cùng sốt ruột, vì khối lượng công việc quá khổng lồ, ngày qua ngày càng thêm bất mãn, mà người ở dưới kia cầm biểu ngữ là người đầu tiên đứng ra kháng nghị.”
“Những bộ phận cũng nói chúng ta không phải tăng ca thì hâm mộ chúng ta lắm.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!