Phía sau có một luồng ánh sáng chiếu đến, Lãnh Hoài Cẩn bảo tài xế dừng xe lại, sau đó mở đèn chiếu sáng cho cô. Anh bước đôi chân dài đi về phía cô: “Để anh tìm
úp em.”
“Anh bật đèn làm gì, đoạn đường này không được bật đèn đâu, bảo tài xế tắt đi.”
Thẩm Vị Ương sắp bị người đàn ông thiếu kiến thức thường thức này làm cho tức chết.
Nói xong, anh còn đứng chắn trước mặt cô, cô lại càng tức giận hơn, giọng cao thêm một quãng: “Lãnh Hoài Cẩn, anh điếc hả? Em bảo anh tắt đèn ngay lập tức!”
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi mới quay người bảo tài xế tắt đèn.
Thẩm Vị Ương vẫn chưa hết tức, sau khi cố gắng ổn định lại cảm xúc mới tiếp tục dùng bàn tay nhỏ mò mẫm tìm điện thoại.
Ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng rung của điện thoại truyền đến.
Cô ngớ người, sau đó lần theo tiếng rung tìm được điện thoại của mình.
Lúc cô khom người lấy điện thoại thì nhìn thấy người đàn ông kia đang cầm điện thoại gọi điện.
Anh khẽ nhún vai: “Anh thấy như thế sẽ tìm nhanh hơn.”
Bị sỉ nhục trí thông minh, Thẩm Vị Ương vô cùng bất mãn, đồng thời muốn tìm lại thể diện nên cứng đầu cứng cổ nói: “Có cách sao lúc này anh còn bật đèn? Ngứa chửi
à?”
Nói xong cô bước đi, cố tình đụng phải vai anh, sau đó mở cửa lên xe.
Lãnh Hoài Cẩn mông lung: “Anh không mở đèn lõ người khác đụng trúng em thì sao?”
Sau khi lên xe, anh nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang bóc miếng dán màn hình ra.
Chất lượng của miếng dán màn hình này rất được, dưới sự bảo vệ của nó, màn hình bình yên vô sự không chút trầy xước, mặc cho miếng dán đã nát be bét.
“Chất lượng miếng dán màn hình cũng được đấy.” Lãnh Hoài Cẩn nghĩ một lúc rồi nói ra một câu để làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Nhưng nói xong thì lập tức bị ánh mắt sắc lẹm của Thẩm Vị Ương liếc đến: “Anh nói đùa với em đấy à?” Nếu vừa này không phải anh cứ tranh điện thoại của cô thì điện thoại của cô có bị rơi không?
Lãnh Hoài Cẩn xấu hổ sờ ót, giống như học sinh phạm lỗi.
Nghĩ một lúc, anh lại đáp lời Thẩm Vị Ương: “Hay là anh mua cho em cái mới nhé?”
Thẩm Vị Ương thẳng thừng từ chối: “Không cần.”
Chiếc điện thoại này đã được cô cải tạo lại, nếu mua một chiếc mới thì cô lại mất thời gian cải tạo lại từ đầu, giờ cô không có sức đâu đi làm mấy việc đấy.
“Lãnh Hoài Cẩn, anh không biết anh sai ở đâu…”
“Xin lỗi, anh sai rồi.”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã hôn xuống làn môi cô.
Dù anh dám nhận sai nhưng vẫn kiên quyết không chịu sửa.
Nếu anh thực sự biết sai thì anh đã phải tỉnh ngộ từ lúc Trác Thính Phong nói xin lỗi rồi.
Thẩm Vị Ương đẩy anh ra, duy trì khoảng cách giữa hai người.
“Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng có qua loa lấy lệ với em.”
“Anh không có, không phải anh đã nói anh sai rồi sao?”
Dưới ánh sáng yếu ớt trong xe, đôi mắt anh như sao sáng giữa trời khuya, trông rất đẹp.
Thẩm Vị Ương suýt thì bị mê hoặc, nhưng vẫn may cô đã nhanh chóng phản ứng lại.
“Khụ, khụ, vậy anh nói đi, anh sai ở đâu?” Cô ho khan hai tiếng, nghiêm túc hỏi anh.
Lần này Lãnh Hoài Cẩn lại ngập ngừng, dáng vẻ không biết mình đã sai ở chỗ nào.
Thẩm Vị Ương cũng đã biết trước là anh sẽ như vậy.
“Vậy đợi anh nghĩ ra rồi hẵng nói chuyện tiếp.”
Cô vứt miếng dán màn hình bằng thủy tinh vào trong thùng rác, lấy xịt khử trùng ở trong túi xịt lên khăn ướt lau màn hình, sau đó cô cúi đầu chăm chú bấm điện thoại,
hoàn toàn không thèm quan tâm đến anh.
Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn dần trở nên âm trầm, nhưng không dám chọc vào ổ kiến lửa nữa.
“Điềm Điềm, bên tổng giám đốc Tùy đã quyết định từ bỏ hạng mục Huy Chương Vinh Quang rồi, đêm nay em gửi mail cho chị, mai lúc chị đi làm sẽ nhận, sau đó đóng dấu tài liệu đầu tiên rồi đưa cho bên bộ phận thị trường, còn cái thứ hai thì đưa cho Tiểu Chiêm…”
Thẩm Vị Ương nhìn điện thoại một lúc rồi gọi điện cho trợ lý mới của mình, Phạm Điềm Điềm, bàn giao cho cô ấy một vài công việc ngày mai.
Cô gọi điện thoại xong là vừa đến lúc về đến nhà.
Đây là một căn nhà do cô tự mua.
Lãnh Hoài Cẩn trốn viện ra ngoài, cô thì chưa nghĩ xong việc phải đối phó với người nhà họ Lãnh thế nào, vì vậy đành bảo anh ở lại đây trước.
“Đây là mật mã, cũng là sinh nhật của bọn nhỏ, anh tự vào đi.” Sau khi nói phòng cô ở tầng mấy và mật mã thì cô nói một câu như thế.
Xem ra cô không định ở cùng anh.
Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn đầy khó coi, nhìn cô: “Em có ý gì? Muốn giận dỗi với anh à?” Thẩm Vị Ương bật cười: “Lãnh Hoài Cẩn, anh cảm thấy em đang giận dỗi với anh hả?”
Đúng, cô đang có hơi giận thật.
Nhưng anh thực sự không biết tại sao cô lại giận à?
Lãnh Hoài Cẩn cũng không nói gì, chỉ dùng vẻ mặt như đang nói: “Chẳng lẽ không phảà?” để nhìn cô.
Có thể nhìn ra được vẻ mặt Thẩm Vị Ương đang rất buồn bực, cuối cùng cô đanh mặt nói: “Bọn nhỏ đều đang ở nhà cũ, dạo gần đây em lại không về nên hôm nay em phải về thăm bọn nhỏ.”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu chặt mày: “Ý là em muốn về chăm sóc mấy đứa tiểu quỷ kia sao?”
Thẩm Vị Ương rất không thích giọng điệu nói chuyện của anh: “Tiểu quỷ cái gì? Bọn nhỏ đều là con của anh đấy.”
“Không phải của anh.” Anh tức giận nói với Thẩm Vị Ương.
“Mấy đứa tiểu quỷ đó đều không có chút quan hệ gì với anh cả, đêm nay em phải ở lại với anh, anh không cho em vứt bỏ anh để đi tìm bọn nhóc đó!”
Cái gì mà không phải của anh cơ?
Thẩm Vị Ương vốn đang tức giận, nghe thấy anh nói câu “Không phải của anh” thì đầu óc chợt trở nên trống rỗng.
Là có ý gì?
Chẳng lẽ nhân cách này không có bất cứ nhận thức gì về nhân cách chính sao?
Cô nhớ lại trước đây, lúc cô nhắc đến con thì Lãnh Hoài Cẩn có vẻ không vui cho lắm.
Tại sao lại thế?
Đột nhiên cô bắt đầu thấy bất an.
Từ bác sĩ Trác cho đến Yến Hồi, rồi còn cả Tùy Giản, anh chán ghét tất cả những người có tiếp xúc với cô.
Thế bọn trẻ thì sao, con của họ thì sao?
Chẳng lẽ nhân cách này không thừa nhận con của họ sao?
Giây phút đó, Thẩm Vị Ương phát run, bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình.
Lãnh Hoài Cẩn không thể thể này mãi được.
Thế giới của một người không thể chỉ có mỗi một người được, như vậy là không bình thường.
“A Cẩn, A Cẩn, anh bình tĩnh lại đi, a!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!