Lúc Hà Sở biết Lãnh Hoài Cẩn đón đứa con hoang của Thẩm Vị Ương về nhà đã tức đến nỗi đập võ đèn bàn trong phòng Lãnh Diên.
Lãnh Diên giật nảy mình, giương đôi mắt hoảng sợ nhìn cô ta.
Hà Sở chửi cô bé: “Mày đừng có mà tỏ vẻ đáng thương! Con súc sinh vô dụng! Nếu không phải vì mày thì làm sao có chuyện đến giờ tao với Hoài Cẩn vẫn chưa kết
hôn!”
Trước đây có Lãnh Hoài Cẩn bảo vệ, nên Hà Sở chưa từng dám nói nặng nửa lời với Lãnh Diên.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Diên nhìn thấy mẹ căm hận mình như vậy.
Cô bé vốn tưởng mẹ nghiêm khắc với mình là do không thích nhìn thấy bố chiều chuộng mình quá, nhưng bây giờ cô bé đã tận mắt nhìn thấy sự thù hận của mẹ đối với
mình.
Nước mắt cô bé lăn dài.
Thấy cô bé khóc, Hà Sở càng cáu kỉnh hơn, cô ta thẳng tay tát cô bé: “Khóc! Lại khóc! Cả ngày chỉ biết mỗi khóc! Mẹ mày đã bị đuổi đi rồi! Tiếp theo sẽ đến lượt mày đấy!”
“Con trai ruột của bố mày đã về rồi, mày tưởng sau này mày còn là công chúa nhà họ Lãnh sao?”
Lãnh Diên đau như xé da cắt thịt, sau cái tát đột ngột của cô ta, cô bé lập tức khóc toáng lên.
Sau khi tiếng khóc cô bé vang lên, Hà Sở mới hoàn hồn lại từ cơn giận, vội vàng ôm cô bé vào lòng, vỗ về: “Xin lỗi con yêu, xin lỗi con. Mẹ không cố ý, mẹ không cố ý
đâu.”
Lãnh Diên vừa khóc, người làm dưới nhà nghe thấy nhanh chóng chạy lên gõ cửa: “Cô Hà, cô chủ nhỏ Lãnh sao vậy? Đang yên lành sao lại khóc?”
Hà Sở hoảng hốt quay đầu nhìn về phía cửa, nói: “Con bé bị sốt nên khó chịu, tôi dỗ dành chút là được rồi.”
Người làm: “Vậy cô mau dỗ cô chủ nhỏ đi, lát nữa cậu chủ sẽ đưa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ lên thăm cô Lãnh Diên.”
“Cục cưng đừng khóc nữa được không? Mẹ sai rồi. Mẹ sai rồi! Mẹ không nên đánh con.” Hà Sở vừa vội vã nhỏ tiếng dỗ dành Lãnh Diên vừa quay ra cửa nói: “Cô nói với Hoài Cẩn là A Diên ngủ rồi, đợi con bé tỉnh lại thì mới đi chơi với các em được.”
Sợ người làm không nghe lời mà muốn đi thẳng vào phòng, cô ta lại nói: “Con bé còn đang khóc, đừng làm Hoài Cẩn phiền lòng, nếu không tôi sẽ không tha cho cô
đâu.”
Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn lòi ra thêm hai đứa con, người làm biết Hà Sở lo lắng đến địa vị trong gia đình của mình và Lãnh Diên, mà người làm cũng không muốn chuốc
phiền phức vào thân nên đã đồng ý với cô ta.
“Vậy cô dỗ cô chủ nhỏ đi, đừng để cậu chủ nghe thấy tiếng.”
Sau khi người làm rời đi, Hà Sở lập tức đanh mặt đẩy Lãnh Diên ra, thấp giọng nạt nộ: “Đừng khóc nữa! Nếu con còn khóc nữa thì đêm nay mẹ lại bị bố con đuổi ra ngoài giờ!”
“Con muốn trở thành một đứa trẻ không có mẹ à? Mẹ mà đi thì bố con lại tìm một bà mẹ kế về, lúc đấy con chết chắc! Con có biết câu chuyện công chúa Bạch Tuyết và bà mẹ kế ác độc không?”
Nghe Hà Sở nói thế, Lãnh Diên mới dần nín khóc.
Lúc này Hà Sở mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lấy ra một miếng băng dính cá nhân khá lớn từ trong hộc tủ, dán lên vết đỏ nơi cô ta vừa đánh.
“Nếu bố con hỏi về miếng băng cá nhân trên mặt con thì con phải nói thế nào?”
Cô ta hỏi Lãnh Diên.
Lãnh Diên củi đầu không nói gì.
Hà Sở véo tay cô bé, thấp giọng quát: “Nói đi cái con súc sinh này, lúc bố hỏi mày thì mày phải nói gì?”
Lãnh Diên cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn quyết không hé răng nửa lời.
Hà Sở cũng luống cuống, cô ta hít sâu một hơi sau đó dỗ dành cô bé: “A Diên à, nếu bố có hỏi con thì con cứ nói là con bị dị ứng, mẹ đã bôi thuốc cho con rồi, nhớ
chưa nào?”
Lãnh Diên tiếp tục giữ im lặng, chỉ chầm chậm gật đầu.
Lúc này Hà Sở mới thở phào một hơi xoa đầu cô bé.
Cùng lúc, Lãnh Hoài Cẩn ở dưới tầng nghe được người làm nói Lãnh Diên đã ngủ, anh cũng không nghĩ gì nhiều, định đưa Thẩm Quân và Thẩm Y Y đi đến căn phòng trẻ em đã được chuẩn bị cho hai người từ trước.
Hai căn phòng này ở ngay bên cạnh phòng của Lãnh Diên.
Sau khi mở cửa ra, đập vào mắt Thẩm Quân và Thẩm Y Y là ngựa gỗ và bình sữa, toàn là mấy thứ cho mấy đứa trẻ rất nhỏ dùng.
Hơn nữa trong này không hề có mùi sơn mới, có vẻ như căn phòng này đã được chuẩn bị từ rất lâu về trước rồi.
Nắm tay nhỏ bé đang siết chặt của Thẩm Quân hơi run rẩy.
Căn phòng của Thẩm Y Y cũng y hệt vậy.
Dù cô bé không nhạy cảm như Thẩm Quân, nhưng khi nhìn thấy căn phòng công chúa hồng phấn mà mình rất thích thì cũng ngây người ra.
Hai căn phòng đều có vẻ đã được chuẩn bị từ trước đây, mà phong cách hai căn phòng rõ ràng là chuẩn bị cho một bé trai và một bé gái.
“Năm đó vì một số nguyên nhân, khi bố biết đến sự tồn tại của các con, mẹ đã đưa các con rời khỏi bố mất rồi.”
Lúc nói những lời này, giọng nói Lãnh Hoài Cẩn khản đặc.
“Nhưng bố không tin, bố vẫn cảm giác sẽ có một ngày mẹ đưa các con trở về, vì vậy bố luôn chờ đợi các con. Hai căn phòng này là bố chuẩn bị cho hai con từ khi bố
biết sự tồn tại của các con.”
Thậm chí bởi vì biết là một bé trai một bé gái nên anh đã chu đáo chuẩn bị hai căn phòng.
Từ thiết kế cho đến những món đồ lặt vặt trong phòng đều được anh tự tay làm.
Việc dọn dẹp sau khi hoàn thành cũng do mình anh làm, anh cũng không cho bất cứ ai bước vào vùng cấm nơi trái tim anh.
Anh trông coi hai căn phòng này và tự nhốt mình trong suốt bốn năm.
Vẫn may anh đã đợi được và Thẩm Vị Ương còn cho anh hai đứa con kháu khỉnh, đáng yêu, vừa khéo lấp đầy hai căn phòng trống.
Thẩm Quân nghe thấy anh nói vậy thì hai mắt đỏ hoe.
Mà nước mắt Thẩm Y Y đã lăn dài.
Thẩm Quân siết chặt nắm đấm nhìn người đàn ông vô trách nhiệm trước mặt, cười khẩy: “Ổng tưởng như thế là bù đắp được sao? Hai căn phòng mà thôi, nhà daddy
cũng đặc biệt chuẩn bị phòng cho chúng tôi.”
Hơn nữa còn là bốn phòng.
Bị đứa con trai của mình nhìn với ánh mắt đầy thù hận như vậy, tim Lãnh Hoài Cẩn như bị dao cứa.
Cuối cùng anh chỉ xoa đầu Thẩm Y Y, dịu dàng nói một câu “Chúc ngủ ngon“, sau đó quay người đi xuống tầng.
Sau khi quay về phòng làm việc, anh mới ngồi ngây ngốc xuống ghế, đau khổ không nói thành lời.
Thẩm Quân cứ luôn mềm nhắc đến Cố Trường Đình, bốn năm nay Cố Trường Đình đã đối xử với mẹ bọn trẻ rất tốt.
Thẩm Vị Ương, em thực sự đến với Cố Trường Đình ư? Vậy tại sao em còn quay về để trêu đùa anh?
“Tổng giám đốc Lãnh.”
Vệ Trạch gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!