Thẩm Vị Ương thật sự không ngủ được, chỉ cần vừa nghĩ đến hiện tại Lãnh Hoài Cẩn và người phụ nữ khác lấy thân phận vợ chồng ở chung với nhau ở sát vách, trong
ng cô buồn phiền không chịu được.
Lăn qua lộn lại trên chiếc giường nhỏ bằng sắt lạnh như băng, Thẩm Vị Ương càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Ngộ nhỏ đêm nay Lãnh Hoài Cẩn chạm vào Úc Uyển, cô nên làm gì bây giờ?
Mặc dù hiện tại anh bị mất trí nhớ, nhưng nếu anh chạm vào người phụ nữ khác, cô sẽ không tha thứ cho anh.
Nhưng mà chỉ vì vậy mà bỏ rơi anh, tình cảm của bọn họ không tính là cái gì cả.
Không được, cô không thể để bọn họ ở cùng một chỗ.
Cô ngồi bật dậy từ trên giường, sai đó đi tìm một ít thuốc mỡ có thể dùng được đi ra ngoài.
“Có ai ở nhà không?”
Cô ở bên ngoài gõ cửa.
Một lát sau, Lãnh Hoài Cẩn đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy cô, anh khẽ nhíu mày: “Cô lại có chuyện gì?”
Thẩm Vị Ương giơ lọ thuốc mõ trong tay với anh, cười nói: “Hôm nay em lấy được ít thuốc mõ, muốn đưa cho anh dùng.” Lãnh Hoài Cẩn nghe xong liền đóng cửa: “Không cần, tôi có rồi.”
Thẩm Vị Ương lập tức mặt dày, ở cửa nhìn anh cười nói: “Dùng cái này không để lại sẹo, em cảm thấy hiệu quả rất tốt.” Lãnh Hoài Cẩn mặt không chút đổi sắc chuẩn bị đóng cửa: “Không cần, trên người đàn ông có chút sẹo cũng không sao cả.”
Thẩm Vị Ương không chịu từ bỏ, cách cánh cửa nói: “Em để ý a, trên người có sẹo khó coi chết đi được, em sẽ bị anh dọa sợ.”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn không chút thay đổi: “Tôi thì có liên quan gì đến cô, đừng có tự biên tự diễn nữa.”
Nói xong, anh hơi dùng sức, đóng sầm cửa lại.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt anh lạnh lẽo, giữ chặt cổ tay Thẩm Vị Ương kéo cô vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, hơn nữa nói với Úc Uyển trong phòng:
“Tắt đèn!”
Từ lúc bị từ chối đến khi rơi vào lồng ngực dày rộng ấm áp của người đàn ông chỉ có vài giây ngắn ngủi.
Thẩm Vị Ương ngẩn ra một lúc.
Còn chưa kịp mừng thầm, cô chợt nghe âm thanh không bình thường ở bên ngoài phòng.
Hình như là, dã thú gầm thét…
Trong đầu cô hiện lên những dấu móng vuốt trên tòa nhà đổ nát, tim đập mạnh một hồi.
“A Cẩn, chuyện gì xảy ra vậy?”
Úc Uyển đang nằm trên sàn nhà cũng nghe thấy, sợ hãi tới gần Lãnh Hoài Cẩn bên này.
Trong tình huống này, Thẩm Vị Ương cũng không còn quan tâm những chuyện vặt vãnh như tại sao bọn họ lại phân giường ngủ nữa.
Cô buông cánh tay đang ôm chặt Lãnh Hoài Cẩn ra, đi đến bên cửa sổ nhỏ nhìn xem tình hình bên ngoài.
Lúc nhìn rõ bên ngoài là cái gì, cô thiếu chút nữa nôn ra.
Thế mà lại là một con chuột.
Một con chuột khổng lồ, ghê gớm với móng vuốt sắc bén, ánh mắt đỏ bừng, không giống chuột bình thường.
Tại sao lại có con chuột lớn như vậy?
Điều này không phù hợp với lẽ thường.
Vì sao lại như vậy.
“Đừng nhìn.”
Một bàn tay khô ráo ấm áp dừng trên mắt cô.
Trước mắt cô tối sầm, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ truyền tới từ anh ở phía sau khiến người ta ấm áp, yên tâm.
Nhưng ấm áp này không kéo dài được bao lâu, anh đóng cửa sổ cô mở ra lại.
Sau đó, Úc Uyển run rẩy nhào vào lòng anh.
Thẩm Vị Ương im lặng đứng đó, cơ thể run lên nhè nhẹ bởi vì sợ hãi không biết đối mặt với chuyện này như thế nào.
Bây giờ cô biết rõ, tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại ở một góc xó xỉnh này thay vì một tòa cao ốc có điều kiện tốt hơn.
Bởi vì nơi này là đống đổ nát, sẽ không gây chú ý với con chuột kia.
Mà trong phòng có nhiều đồ mốc meo như vậy, có thể che giấu hơi thở của con người sống ở đó, tránh khứu giác nhạy bén của con chuột này.
Nhìn Úc Uyển chỉ cần sợ hãi là có thể chui vào lòng Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương vừa không cam lòng lại vừa hâm mộ.
Nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, cô không thể ầm ĩ, thậm chí hít thở cũng không dám lớn tiếng.
Con chuột khổng lồ như vậy, nếu thu hút nó tới, bọn họ đều bị nhét vào hàm răng của nó.
Cô trầm mặc ngồi xuống, vùi đầu trên đầu gối, hai tay nắm chặt ống quần, khống chế sự run rẩy của bản thân.
Một người thì sao.
Tạm thời chỉ có thể như vậy.
Chờ sau này anh nhớ lại, anh sẽ bù đắp cho cô gấp trăm lần.
Anh chưa bao giờ để cô chịu khổ, mỗi một lần đều không phải là cô tự mình tìm tới sao?
Cho nên, không có gì trách móc cả, đây chính là cô tự mình chọn.
“A Cẩn! A Cẩn anh muốn đi đâu?”
Cô định cứ ngồi đây một mình như vậy cả đêm, Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên buông Úc Uyển đang an ổn ngủ trong ngực anh ra, cầm gói đồ đi ra cửa.
Thẩm Vị Ương sợ hãi, lập tức giữ chặt không cho anh đi.
“Anh đi ra ngoài đối phó với con chuột kia ư? Lãnh Hoài Cẩn, anh bị điên rồi phải không?”
Cô sống chết kéo anh lại, thấp giọng tức giận nói.
Lãnh Hoài Cẩn kéo tay cô khỏi người mình, lạnh lùng nói: “Chỉ có đánh bại nó, chúng ta mới có thể ra khỏi đây.”
Nước mắt lo lắng của Thẩm Vị Ương sắp trào ra: “Vậy anh có bao nhiêu phần thắng?”
Lãnh Hoài Cẩn trầm mặt nhìn cô suy đoán.
Cô đoạt lấy túi đồ trong tay anh, sau đó mở ra, phát hiện bên trong chỉ có một cái dao găm, một sợi dây thừng, còn có một bình nước khoáng, bên trong là chất lỏng
màu xanh biếc.
“Chỉ cầm dùng dao găm đâm vào mắt nó, đổ nước thuốc vào mắt nó, nó sẽ không sống được.”
Có lẽ vì đau thương trong mắt cô khiến người ta lo lắng, Lãnh Hoài Cẩn giải thích với cô một câu.
Cô nới lỏng tay cầm tay anh một chút, cúi đầu để anh không thấy rõ vẻ mặt của cô: “Đừng đi được không? Trốn ở chỗ này, nó chắc là không tìm được đâu.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Như vậy sẽ trốn cả đời, vĩnh viễn đều không thể rời đi, mỗi ngày sống trong bóng ma sợ hãi.”
“Tôi sẽ không như vậy.”
Đúng vậy.
Ai muốn cả đời sống trong nơm nớp lo sợ chứ, cứ như vậy, không bằng liều một phen.
Thẩm Vị Ương hít sâu một hơi, sau đó hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng có thần: “Anh cần người phối hợp không, em nguyện ý phối hợp với anh, cùng nhau giết chết con quái vật này.”
Lãnh Hoài Cẩn đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Tự tôi có thể, cô tới chỉ liên lụy đến tôi.”
Ánh mắt Thẩm Vị Ương kiên định: “Em cũng không muốn sống trong bóng ma sợ hãi, hiện tại chúng ta đứng chung một thuyền, chỉ có hợp tác, mới có thể tìm được đường sống.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!