Thẩm Vị Ương đã đoán đúng, Úc Uyển không dám ở đây thật.
Có điều do Thẩm Vị Ương đột nhiên tới đây nên cô ta không thể yên tâm rời đi được.
“Tri Phản, tối nay em ở lại nhé. Anh bị thương nặng quá, em không thể để anh ở đây một mình được.”
Sau một hồi nghĩ ngợi, Úc Uyển vẫn cắn răng quyết định ở lại đây.
Dù gì giả vẫn hoàn giả, bây giờ người thật đã đến đây, nếu như lúc này cô ta sơ sẩy thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất.
Nhưng vì giờ đây cô ta chính là “vợ” của Lãnh Hoài Cẩn nên anh rất quan tâm đến cô ta: “Đừng lo cho anh, em nên quay về thì hơn. Em ở lại đây thì nguy hiểm lắm, anh cũng sợ mình không thể bảo vệ em kỹ càng, nghe lời anh nhé?”
nhé?”
Thẩm Vị Ương suýt chút nữa đã nôn ra vì cuộc đối thoại đầy tình tứ của hai người.
Cơ mà Úc Uyển này, cô muốn ở lại thật à?
Tôi không ngại giúp cô đâu.
Thẩm Vị Ương cười khẩy, thản nhiên ôm một chiếc chăn, nhìn Lãnh Hoài Cẩn và nói: “A Cẩn, em mang chăn về đây, chăn của bọn mình nổi mốc cả rồi, em lấy chăn mới
Gì mà “chăn của bọn mình” chứ?
Tối hôm qua Thẩm Vị Ương ngủ chung với Lãnh Hoài Cẩn à?
Úc Uyển thay đổi sắc mặt ngay.
Sau khi lựa lời để nói, cô ta cẩn thận nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi: “A Cẩn, anh gặp cô Thẩm lúc nào vậy, sao hồi trước em đến không nghe anh kể về chuyện này?”
Lãnh Hoài Cẩn vừa định giải thích thì bị Thẩm Vị Ương chen ngang.
“Ơ, ở đây có cả bột mì nữa à? A Cẩn, chúng ta đem một ít về đi, tối hôm qua anh làm mì dở chết đi được, tối nay em làm lại cho anh nhé?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười tươi để lộ lúm đồng tiền như hoa, gương mặt cô đầy trong sáng, rạng rõ.
Anh hơi nhíu mày.
Không thể tin được vợ anh đang ở đây mà kẻ thứ ba như cô dám xúi giục một cách trắng trợn như vậy.
Mặt người phụ nữ này đúng là không phải dày bình thường mà!
Sắc mặt của Úc Uyển khó coi đến mức không còn gì có thể diễn tả nổi.
Lãnh Hoài Cẩn nấu ăn cho cô ăn nữa là sao?
Không phải anh đã quên hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ rồi à? Tại sao anh vẫn đối xử tốt với cô như thế?
Sự đố kỵ rực cháy trong lòng Úc Uyển.
Tuy nhiên, ngoài mặt cô ta lại làm như mình tội nghiệp lắm, rưng rưng nhìn Lãnh Hoài Cẩn, lấy lùi làm tiến: “Tri Phản, nơi này nguy hiểm như vậy, anh ở một mình thì đúng là buồn thật, em không trách anh đâu.”
“Huống chi cô Thẩm đấm đá cũng giỏi. Có cô ấy ở với anh, em, em cũng yên tâm hơn nhiều.”
Nói xong, cô ta đưa lưng về phía Lãnh Hoài Cẩn, quệt nước mắt đi.
“Tri Phản, em biết em không giúp được gì cho anh. Không như cô Thẩm, em ở lại đây chỉ tổ liên lụy anh mà thôi. Nhưng em thật sự không nó rời xa anh, chúng ta phải
trải qua bao nhiều trắc trở mới có thể kết hôn với nhau, anh đừng bỏ em lại như thế mà.”
Thẩm Vị Ương:“”
Khá lắm.
Sau này cô ta mà giành được tượng vàng Oscar thì cô cũng chẳng thèm ngạc nhiên.
Chắc Lãnh Hoài Cẩn cũng mê đắm điệu bộ này lắm nhỉ?
Cô lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn.
Đúng như cô đoán, anh ôm lấy Úc Uyển và an ủi cô ta: “Nếu em không sợ nguy hiểm thì ở lại đây với anh, anh sẽ bảo vệ em bằng cả tính mạng của mình.”
Úc Uyển đắc chí liếc Thẩm Vị Ương rồi vùi mặt vào lòng Lãnh Hoài Cẩn, thỏ thẻ: “Em hứa sẽ tự bảo vệ bản thân mà, anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Thoạt trông Úc Uyển đã quyết tâm đánh cược.
Để đề phòng cô, Úc Uyển sẵn sàng ở lại đây chịu khổ chung với Lãnh Hoài Cẩn.
Song, chỉ khi rơi vào cảnh ngộ khốn cùng mới biết ai thật lòng với mình, cô dám thề rằng tình yêu mà cô dành cho Lãnh Hoài Cẩn là chân thành.
Một mình cầm chỗ vật tư còn lại sau khi đám người kia giành giật, Thẩm Vị Ương bỏ đi khỏi đây ngay, không ở lại để dây dưa thêm với họ nữa.
Không những quên hết mọi chuyện mà sau đó còn có Úc Uyển chen chân vào chiếm ưu thế, Lãnh Hoài Cẩn sẽ không tin bất cứ một câu nào của cô.
Cô không cần phải ngoan cố ở lại nài nỉ không cần thiết.
Úc Uyển ở lại đây sẽ có lợi cho cô ta hơn là rời đi.
Chỉ cần Lãnh Hoài Cẩn không mù, anh sẽ nhận ra ai là người anh yêu, ai là người thích hợp với anh hơn cả.
Kẻ đi sẽ là ánh trăng sáng khiến người ta hướng về, nhưng nếu như ở lại thì tình thế khốn cùng sẽ làm tình cảm ngày càng rạn nứt, và ánh trăng sáng này cũng sẽ biến
thành hạt cơm dính trên áo mà thôi.
Cô cứ thế mà đi à?
Úc Uyển hơi khó tin nhìn bóng lưng kiên cường xa dần của Thẩm Vị Ương.
Cô ta giật chồng và thân phận chính thức của cô mà cô cứ thế bỏ đi ư?
Có khi nào Thẩm Vị Ương đang âm mưu gì đó không?
Lãnh Hoài Cẩn cũng dõi theo bóng lưng cô, bỗng dưng thấy xót xa quá đỗi cho bóng lưng gầy gò, nhỏ bé nhưng lại phải gánh vác quá nhiều điều kia.
Đây không phải lần đầu tiên trong anh nảy sinh thứ cảm xúc đau lòng dành cho cô như vậy.
Tại sao lại thế?
Cô là kẻ thứ ba mưu toan phá hỏng hạnh phúc gia đình của anh và Úc Uyển thật ư?
Vậy tại sao cô cũng xuất hiện tại đây chứ?
“Tri Phản, anh đang nghĩ gì vậy?”
Thấy Lãnh Hoài Cẩn thẫn thờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Vị Ương, trong lòng Úc Uyển cuống quýt cả lên.
Lãnh Hoài Cẩn lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào mắt cô ta, hỏi: “Úc Uyển, tại sao cô ấy gọi anh là A Cẩn? Không phải anh tên là Đan Tri Phản à?”
Vành mắt Úc Uyển đỏ hoe vì ấm ức, cô ta ngoảnh mặt đi để lảng tránh ánh mắt của anh, tỏ ra thản nhiên: “Làm sao em biết hồi trước anh dùng tên gì để đi hái hoa bắt bướm được, từ đó đến giờ anh vẫn không nói rõ với em rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô ta là sao, tình cảm mà anh dành cho cô ta nhiều có nào.”
Sau khi nghẹn ngào trách cứ, Úc Uyển ngẩng đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn, nói với giọng hơi tức giận: “Đan Tri Phản, nếu bây giờ anh nói với em rằng anh thích cô ấy thì em sẽ ly hôn với anh. Đằng nào em cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn từ trước rồi, ở bên một người đàn ông không dành trái tim cho em thì chỉ có một mình em bị giày vò mà
thôi.”
“Em chỉ tự trách mình không có mắt nhìn người, không nhận ra ngay từ đầu rằng anh là một kẻ trăng hoa. Em tác thành cho hai người là được chứ gì? Xem như chúng ta chưa kết hôn, anh cũng chưa từng nói những lời như sẽ chăm sóc em cả đời đi.”
Sau những lời này, đôi mắt cô ta ngấn lệ, đỏ hoe, trông cực kỳ đáng thương.
Lãnh Hoài Cẩn không biết dáng vẻ tủi thân của Úc Uyển hay bóng lưng cô đơn rời đi vừa rồi của Thẩm Vị Ương làm mình đau đớn hơn. Ký ức của anh về cả hai người phụ nữ này đều rỗng tuếch cả.
Giờ đây, anh chỉ biết rằng nếu Úc Uyển là vợ mình thì anh phải chăm lo cho cô ta đàng hoàng, không thể làm một kẻ bội bạc khốn nạn được.
“Anh biết lỗi rồi, em đừng khóc.
Anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cô ta.
Thấy anh nghiêm túc lau nước mắt cho mình, một suy nghĩ nảy lên trong lòng Úc Uyển, cô ta lập tức kiễng chân muốn hôn anh.
Không biết là vô tình hay cố ý, lúc Úc Uyển hôn, anh đúng lúc cúi đầu lục lọi gì đó trong cái túi.
Úc Uyển sa sầm nét mặt.
Anh cố ý à? Vì Thẩm Vị Ương ư?
Đó là thói quen đã ăn sâu vào tận xương tủy khi yêu một người cho dù đã mất hết ký ức ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!