Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô, sau đó lặng lẽ đưa lưng về phía cô mà nhắm mắt ngủ tiếp.
“Tôi không phải kẻ quen thói vũ phu với phụ nữ.”
“Vậy thì chúng ta cùng ngủ trên sàn thôi.”
Sau khi rửa mặt và súc miệng xong xuôi, cô nằm xuống ngay bên cạnh anh để ngủ, còn kéo một nửa chăn của anh qua đắp lên người mình.
Lãnh Hoài Cẩn thảng thốt, ngồi bật dậy ngay: “Cô, con gái con lứa gì mà không biết liêm sỉ vậy hả?”
Thẩm Vị Ương thản nhiên nhìn anh: “Nên anh phải nghe lời em, nếu không em sẽ vô liêm sỉ hơn đấy.”
Anh lườm nguýt cô bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường rồi leo lên giường ngủ ngay.
Thẩm Vị Ương ngẩn ngơ ngồi tại đó, một lúc sau mới nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
Chiếc chăn mà cô đang đắp hơi bị mốc, đã vậy còn cực kỳ mỏng.
Còn chiếc anh đang đắp thì mới hơn.
Ban đầu anh muốn gọi cô lên giường ngủ cùng nên mới muốn nhường chiếc chăn tốt hơn cho cô đây mà.
Cô nở nụ cười cay đắng.
Mặc dù Thẩm Vị Ương thừa biết rằng bản chất anh là một con người lịch thiệp nên mới làm vậy nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng mong manh, rằng cho dù anh mất trí
nhớ đi nữa thì vẫn quan tâm mình hết mực.
Không biết trước đây Lãnh Hoài Cẩn nghĩ gì trong lòng khi cô quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, đối xử với anh như người lạ nhỉ?
Dường như cô đã thấu hiểu được phần nào lý do tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại tỏ ra thờ ơ với mình trong thời gian hai người vừa mới kết hôn với nhau rồi.
Phần vì anh không muốn cô nhớ ra chuyện Lãnh Hoài Sân đã hy sinh vì cứu hai người họ, nếu vậy thì cô sẽ cắn rứt lương tâm và gánh trên vai việc chăm nom cho đứa
bé trong bụng Hà Sở.
Phần vì anh cũng không tài nào chấp nhận được chuyện cô rời xa mình mà chẳng nói trước một lời nào. Sự thỏa hiệp của cô với bà cụ Lãnh mang ý nghĩa cô không tin anh có thể lật ngược tình thế – một sự phản bội đối với tình cảm mà hai người dành cho nhau.
Nhưng mà A Cẩn ơi, nếu như phải lựa chọn giữa tình yêu và sự an toàn của anh, em sẽ mãi mãi chọn về sau.
Nếu anh là em thì anh cũng như vậy mà, nhỉ?
Mặc dù đang giữa tình cảnh khó khăn nhưng Thẩm Vị Ương vẫn ngủ rất ngon.
Có điều hôm sau thức dậy lại không thấy anh đâu, nỗi hoảng hốt ngay lập tức bao trùm lấy cô.
Chỉ có mỗi một chiếc bánh bao trên bàn, có lẽ anh đã để nó lại cho cô.
Cô nhai ngồm ngoàm bánh bao cho xong thật nhanh, uống vài ngụm nước rồi đi tìm anh ngay.
Lãnh Hoài Cẩn đang bị thương, cô không yên tâm để anh đi một mình.
Hôm qua lúc hai người đến đây thì trời đã tối mịt, khi đó cô đã thấy những dãy nhà xập xệ như đống hoang tàn xung quanh rùng rợn, khủng khiếp quá đỗi rồi, bây giờ
nhìn vào lúc trời sáng trưng mà cô càng thấy tiêu điều, thê lương hơn nữa.
Đây là cái gì?
Sau khi ra khỏi cửa nhà, cô phát hiện một vết xước vô cùng đáng sợ trên một tòa nhà gần đó.
Tòa nhà đã sập xuống này có lối kiến trúc hệt một tòa nhà cao tầng, thế nhưng vết xước này cứ như vết cào của con thú gì đó vậy.
Cô hơi nhíu mày, sự kinh hoàng không rét mà run dâng lên trong lòng cô.
Lúc này, Thẩm Vị Ương nghe thấy tiếng vù vù của máy bay trực thăng truyền đến bèn ngẩng đầu lên, quả nhiên cô nhìn thấy một chiếc trực thăng bay trên trời.
Họ đến để tiếp tế vật tư ư?
Có lẽ Lãnh Hoài Cẩn đang ở bên đó.
Thẩm Vị Ương thoăn thoắt chạy về phía bên kia, đồng thời cảnh giác tránh chạm trán với nhóm người hôm qua.
Khổ nỗi sợ cái gì, đến cái đó, rốt cuộc cô vẫn bắt gặp bọn họ.
Thế nhưng những người đó chỉ liếc cô rồi chạy về phía trước ngay.
Quả nhiên máy bay trực thăng đang tiếp tế vật tư. Sau khi vài cái bao tải lớn rơi từ máy bay xuống, những người này xông qua cướp giật ngay.
Những kẻ hôm qua còn thuộc cùng một phe chớp mắt đã bắt đầu đánh đập nhau dã man vì thứ nằm trong những cái bao.
Tại cái nơi xa xôi hẻo lánh này, họ chỉ có thể dựa vào chỗ vật tư được cung cấp định kỳ này để sống sót.
Thẩm Vị Ương cũng nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn.
Khác với những kẻ này, dường như anh có quyền chọn vật phẩm trước. Không một ai dám lại gần vị trí đặt cái bao mà anh đang đứng.
Anh đã phải chịu đủ thứ thương tích khủng khiếp ấy để có thể đánh đổi quyền lợi này.
Nhớ đến chỗ băng gạc rướm máu mình nhìn thấy hôm qua, ánh mắt Thẩm Vị Ương tối sầm xuống.
Thấy cô đi tới, Lãnh Hoài Cẩn chỉ hờ hững liếc cô rồi tập trung vào việc chọn những thứ mình cần.
“Chồng ơi.”
Đột nhiên, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, sà vào lòng Lãnh Hoài Cẩn.
Đó là Úc Uyển.
Thẩm Vị Ương đang định tiến tới chỗ anh thì khựng lại, con người co rút, cả người ngây ra như phỗng, linh tính không lành bỗng dưng dâng lên trong lòng cô. Tại sao, tại sao Úc Uyển lại bước xuống từ chiếc máy bay này?
Còn nữa, tại sao cô ta lại gọi Lãnh Hoài Cẩn là chồng chứ?
“Tôi đã có vợ rồi.”
Nhớ đến lúc anh thốt ra câu này bằng vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt cô từ từ trở nên tái nhợt.
Hóa ra không phải anh còn nhớ chuyện mình đã có gia đình mà bây giờ anh tưởng rằng Úc Uyển mới là vợ mình.
Tại sao, tại sao lại như vậy chứ?”
“Úc Uyển!”
Đôi mắt cô đỏ ngầu, cô đi tới kéo Úc Uyển ra khỏi lòng Lãnh Hoài Cẩn, lạnh lùng nhìn cô và chất vấn.
“Cô tính làm gì vậy hả?”
Úc Uyển đã nhìn thấy cô ngay từ lúc còn ở trên máy bay trực thăng.
Lúc này cô ta nhút nhát trốn sau lưng Lãnh Hoài Cẩn, tỏ ra mong manh, yếu đuối như chú thỏ trắng.
“Tri Phản, cô ta là ai thế?”
Tri Phȧn?
Tri Phản trong “biết quay đầu là bờ” ư?
Đó là tên hiện tại của Lãnh Hoài Cẩn sao?
Úc Uyển này không chỉ giả mạo vợ người khác mà còn đổi cả tên của anh, đứa con gái này đúng là không biết xấu hổ mà!
Thẩm Vị Ương cực kỳ tức giận, chỉ thiếu điều xé xác con khốn này cho thỏa cơn giận dữ.
“Úc Uyển, cô còn vờ ngây thơ gì với tôi nữa? Gọi người đàn ông của tôi là chồng ngay trước mặt tôi, cô cũng vênh váo thật đấy.”
Thẩm Vị Ương siết chặt nắm đấm, trông cô như sắp xông lên băm vằm Úc Uyển ra làm trăm mảnh đến nơi.
Khi có hai người phụ nữ, trong đó người thì hung dữ, đanh đá, kẻ thì mong manh dễ võ, bình thường đàn ông đều có cảm tình với kiểu phụ nữ thứ hai hơn.
Lúc này, Lãnh Hoài Cẩn bảo vệ Úc Uyển, anh nhìn Thẩm Vị Ương với vẻ căm ghét: “Cô định làm gì đấy?”
Thấy anh che chở một người phụ nữ khác như vậy, Thẩm Vị Ương vừa bực bội vừa đau lòng: “Lãnh Hoài Cẩn, anh tỉnh táo lại đi, em mới là vợ của anh mà, cô ta đang lừa anh đấy, cô ta đang lừa anh đấy anh có biết không?”
đầu.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh với vẻ mặt vừa giận dữ vừa tủi thân, mong rằng anh sẽ không mụ mị, không bị ả đàn bà này đánh lừa.
Thấy cô tỏ ra ấm ức như thế, quả thật Lãnh Hoài Cẩn đã ngạc nhiên trong giây lát nhưng chẳng mấy chốc anh đã trở lại với dáng vẻ lạnh lùng đến vô tình như ban
“Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cô nữa, cô cũng thôi ảo tưởng chỉ cần tỏ ra tội nghiệp với tôi thì tôi sẽ mặc kệ vợ tôi mà đến với cô đi.”
Thẩm Vị Ương sững sờ, trực giác mách bảo cô rằng câu này của anh có gì đó không đúng: “Ý anh là gì?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Tôi chỉ mới biết đến sự hiện diện của cô vào hôm qua, nếu như trước đó tôi từng làm gì khiến cô hiểu lầm thì tôi xin lỗi cô nhưng cô đừng cho rằng việc cô ở cùng với tôi tại đây có thể chia rẽ hai vợ chồng tôi.”
Hóa ra Úc Uyển giở trò treo đầu heo bán thịt chó, biến bản thân thành vợ chính thức, gán mác con giáp thứ mười ba cho cô à?
Thẩm Vị Ương có hơi chạnh lòng trước dáng vẻ nghiêm túc bảo vệ hạnh phúc gia đình mình của Lãnh Hoài Cẩn, chẳng biết nên vui hay nên buồn.
“Úc Uyển, cô đúng là giỏi thật đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!