Kể từ hôm đó, thái độ của Thời Ngạn với Tô Ngự vẫn luôn rất tốt, tuy rằng không đến mức quá thân mật nhưng lại khiến người ta thích hơn dáng vẻ lạnh mặt trước kia nhiều. Trong lòng Tô Ngự cũng vui mừng, hận không thể trở về mỗi ngày.
Bởi vì Thời Ngạn nói với anh ta anh ấy không muốn ở nhà một mình. Tô Ngự cân nhắc, chẳng không phải anh ấy chỉ muốn xem ý mình thế nào sao?
Giữa hai người có quá nhiều ngăn cách, có mấy lời một hai câu khó mà nói rõ, da mặt anh Ngạn lại mỏng, có đôi khi phải nói khéo léo một chút. Vì vậy anh ta càng hận không thể vứt một đống chuyện lớn ở sân trước, mỗi ngày đều ở bên cạnh Thời Ngạn.
Nhưng dạo gần đây thời buổi rối ren, lần này tổ chức Cực Lạc Yến anh ta có rất nhiều chuyện phải đi làm, có một số nhân vật lớn anh ta phải đích thân tiếp đãi, ví dụ
như cậu ba nhà họ Lãnh – Lãnh Hoài Cẩn.
Tổng tuyển cử sắp bắt đầu, tám người trong số mười người có thể trúng cử, thứ chín là người chú hai kia của anh ta. Trước kia gửi thư mời cho cậu ba này luôn không
nhận được hồi âm, bây giờ người ta hạ mình tới, anh ta nhất định phải chiêu đãi cẩn thận.
“Có lẽ đêm nay em sẽ không về, có một vị khách quý, em phải ở phía trước với anh ta.”
Sau khi gọt một quả táo cho Thời Ngạn, anh ta cầm áo khoác chuẩn bị rời khỏi.
Sắc mặt xem như ôn hòa của Thời Ngạn lập tức lạnh xuống: “Có xã giao thì đi đi, cần gì phải nói với tôi, cuối cùng khiến chúng ta đều không thoải mái.”
Lời này của anh ấy rõ ràng không phải phàn nàn Thời Ngạn nhiều công việc, mà là thường ngày lúc Tô Ngự qua đêm ở phía trước luôn phải làm loạn với đám người bừa bãi chay mặn không kiêng kị kia. Những chỗ như Cực Lạc Yến, người tới nơi này ngoại trừ mục đích trao đổi tin tức thì chỉ có không bị ràng buộc làm loại chuyện đó.
Đợi Cực Lạc Yến chính thức bắt đầu, bên ngoài đâu đâu cũng hoang đường, người bình thường căn bản không ở lại nổi nữa, ruồi bay qua cũng phải kẹp chặt chân.
Tô Ngự bị lời này của Thời Ngạn đâm một cái, vừa vui vừa thẹn, lại cọ xát trên người anh ấy: “Anh Ngạn, bây giờ anh tốt với em như vậy, sao em có thể tiếp tục làm bậy
như trước được. Huống chi cậu ba kia cũng không phải người chơi bời gì, người ta được sinh ra trong gia tộc đứng đắn, từ nhỏ gia giáo đã nghiêm rồi.”
“À, anh cũng từng gặp anh ta đấy, trước đây có lần sinh nhật anh, anh ta theo em họ mình là Yến Hồi tới đó.”
Thời Ngạn không có cảm xúc trả lời một câu: “Vậy ư, không nhớ nữa.”
Tô Ngự nói: “Anh nhớ một mình em là đủ rồi.”
Nhắc tới Yến Hồi, Thời Ngạn cũng không có phản ứng gì quá lớn, trong lòng Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm. Xem ra anh ấy và tên Yến Hồi kia thật sự không có chuyện gì. Yến Hồi tới trước mộ anh ấy thăm anh ấy, có lẽ chỉ là vô tình nhớ tới mà thôi.”
“Ấm ức anh chờ em một đêm, em kêu Una vào với anh được không?”
Thời Ngạn cười khinh: “Cậu còn có thể kêu người lạ vào à.”
Thời Ngạn nhẹ nhàng cọ vành tai anh ấy, tâm trạng xem như không tệ: “Ai kêu em thương anh ở một mình sợ chứ, có cô ta ở đây em cũng yên tâm một chút, em thấy
anh rất thích cô ta.”
Câu rất thích cô ta cuối cùng mang theo một mùi chua.
Thời Ngạn hất tay anh ta ra giữ khoảng cách với anh ta: “Nếu cậu không yên tâm thì nói rõ, đừng thăm dò tôi.”
“Chỉ là Tô Ngự, tôi cần mặt mũi, xin cậu đừng quá quá đáng nữa, khiến tôi phải xấu hổ trước mặt người ngoài.”
Tô Ngự lập tức ôn tồn xin lỗi anh ấy: “Anh Ngạn em biết sai rồi, em chỉ đùa chút thôi, ai kêu số lần anh cười với cô ta còn nhiều hơn cười với em, anh nói xem em có thể
không ghen được ư?”
Thời Ngạn mệt mỏi cả thể xác và tinh thần mà tránh né anh ta: “Trước kia tôi có một người em họ, độ tuổi cũng xấp xỉ cô ấy, tính cách cũng giống. Thời Ngạn, tôi không thích phụ nữ, hơn nữa tất cả chuyện xấu hổ của tôi đều rơi vào mắt cô ấy, cho dù tôi thích phụ nữ cũng không thể thích cô ấy, cậu hiểu ý tôi không?”
Tất cả chuyện xấu hổ của anh ấy đều là do Tô Ngự mang tới. Tô Ngự vẫn luôn biết.
Việc bắt nhốt và nhục nhã lâu dài của anh ta với Thời Ngạn đã khiến anh ấy đánh mất khả năng yêu một người. Cho dù sau này anh ấy muốn thử yêu một người cũng
không thể thoát khỏi bóng ma của anh ta, lúc làm tình cũng chỉ có thể nghĩ tới mặt của anh ta.
Đây là hội chứng Stockholm, khi mối quan hệ này đi vào ngõ cụt, anh ta khiến Thời Ngạn cuối cùng cũng yêu mình.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Tô Ngự gọi Thẩm Vị Ương tới: “Đêm nay cô ở lại lầu chính đi, đừng ra ngoài, cũng không cần tới phía trước, trông chừng Thời Ngạn.” Thẩm Vị Ương vẫn cúi đầu, dáng vẻ trông khúm núm: “Đã biết.”
Tô Ngự nhìn cô thêm một cái, lúc Thẩm Vị Ương cho rằng anh ta sắp đi, anh ta dặn dò: “Cô chỉ cần chăm sóc anh ấy cẩn thận thì tôi sẽ không làm khó cô, nhưng có một chuyện, nếu để tôi biết anh có tình cảm không nên có gì với anh ấy, tôi sẽ không tha cho cô.”
Anh ta biết Tô Ngự sẽ không yêu người khác nữa, nhưng khó đảm bảo con nhóc kia không có tâm tư gì không đứng đắn. Trước hết anh ta cảnh cáo cô một phát. Thẩm Vị Ương nào dám đắc tội anh ta, lập tức cúi đầu đồng ý: “Cậu chủ yên tâm, tôi biết chừng mực, tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng.”
Tô Ngự hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.
Chờ sau khi anh ta đi, thần kinh căng thẳng của Thẩm Vị Ương mới thả lỏng một chút. Tuy rằng cô đã ở đây hơn mười ngày, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tô Ngự đều có
cảm giác không rét mà run.
Cô biết nếu không phải anh ta muốn dỗ Thời Ngạn, khiến Thời Ngạn vui hơn một chút thì sau khi nhìn thấy Thời Ngạn cô đã bị giải quyết sạch sẽ rồi. Tên Tô Ngự này
chính là kẻ biến thái như vậy đấy, vừa thích một người vừa muốn hủy hoại người đó.
Thật hy vọng tất cả thuận lợi, đưa Thời Ngạn ra khỏi chỗ này sớm một chút.
“Cậu ta đi rồi à?”
Sau khi Thẩm Vị Ương vào phòng, Thời Ngạn nhìn cô.
Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống cái ghế trước mặt anh ấy, nâng cằm lên phàn nàn: “Anh ta sợ tôi thích anh, còn cảnh cáo tôi một phát.”
Thời Ngạn cười khinh: “Cô không cần để ý tới cậu ta, lòng nghi ngờ của cậu ta luôn rất nặng.”
Thẩm Vị Ương gật đầu.
Sau khi hai người im lặng ngồi một lát, Thẩm Vị Ương mới lên tiếng lần nữa: “Thời Ngạn, hôm nay Lãnh Hoài Cẩn đã tới, anh hạ quyết tâm rời khỏi với chúng tôi
chứ?”