Cô không nó làm anh khó xử, cô không tin có một ngày anh ta sẽ đối mặt với nguy cơ mất tất cả vì cô.
chỉ nghĩ đến việc sáng nay uống say rượu, những chuyện sau này để sau nói tiếp.
Khi anh nói kết hôn với cô, coi như là những lời ngọt ngào mà hầu hết đàn ông sẽ nói ngay lúc đó.
Cho dù trong hoàn cảnh hiện tại, cô cũng chỉ nghĩ đó là một câu dỗ dành ngọt ngào để khiến cô vui vẻ.
“Ừm, chắc chắn sẽ suôn sẻ.”
“Vị Ương, anh nói thật đấy, về việc muốn cưới em, anh không nói đùa đâu.”
Anh nghe thấy sự thiếu tự tin và hoài nghi của cô, anh xoay người cô lại, sau đó véo cằm cô bắt cô nhìn vào mắt anh.
“Quân tử đã hứa, đã hứa là phải làm, đã làm thì phải làm được.”
Trong gió đêm lạnh lẽo, trên hoang đảo, mặc dù đã khoác trên người một chiếc áo khoác quân đội dày cộp nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng sau khi ánh mắt hoảng loạn đụng phải ánh mắt trìu mến dịu dàng của anh, Thẩm Vị Ương lại cảm nhận được sự ấm áp mà trước nay cô chưa từng có.
Sau cái chết của bố mẹ, cô luôn khao khát một mái ấm, mong mỏi có ai đó chấm dứt số phận lang thang cô độc của cô, kéo cô vào một ngôi nhà ấm áp, cho cô một mái ấm nơi mà có thể trút bỏ mọi mệt nhọc, đau thương.
Nhưng người đấy, cô không bao giờ dám đòi hỏi là Lãnh Hoài Cẩn.
Đối với người này, từ trước đến nay thái độ của cô luôn là được cái gì đó là do may mắn, mất cái gì đó là do số phận của mình.
Khi yêu, cô chỉ muốn làm hết sức mình, để sau khi chia tay có thể tiêu sái rời đi trong tương lai, chúc anh khỏe mạnh.
Nhưng giờ đây, điều mà cô không dám ngờ lại được anh hứa hẹn.
Khóe mắt cô đỏ hoe, tự hỏi mình có phải gặp ảo giác rồi không, cô nhìn anh, giọng nghẹn ngào hỏi lại: “Quân tử đã hứa, đã hứa là phải làm, đã làm thì phải làm được?”
Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trái tim đang đập của mình, trịnh trọng hứa hẹn: “Quân tử đã hứa, đã hứa là phải làm, đã làm thì phải làm được.”
Cô đã cho anh tất cả những gì có thể để chứng minh tình cảm của cô dành cho anh, anh cũng nên đáp lại cô một lời hứa.
Anh cũng giống như cô, ngoại trừ cô, sau này anh sẽ không yêu người khác.
Cho dù mất tất cả, anh vẫn muốn lấy cô làm vợ duy nhất.
Nhiều năm sau, Thẩm Vị Ương sinh bốn đứa bé trong hoàn cảnh khó khăn, khi Cố Trường Đình hỏi cô muốn đặt tên gì cho bọn trẻ, cô không do dự dùng bốn từ “Quân Tử Nhất Nặc” (Quân tử đã hứa).
Cố Trường Đình hỏi cô tại sao.
Cô không nói.
Bởi vì chính cô cũng không biết tại sao đêm đó khi Lãnh Hoài Cẩn say lại nói ra bốn từ này.
Khi đó, cô đã không còn nhớ đến quá khứ giữa hai người nữa.
Điều duy nhất cô có thể biết là Lãnh Hoài Cẩn đã hứa với cô điều gì đó, có thể là khi nhận giấy chứng nhận, anh nói sau này sẽ đối xử tốt với cô? Hay khi tình cảm giữa
hai người tốt lên một chút, anh hứa sau này sẽ sống hạnh phúc với cô?
Nhưng anh đã không giữ lời hứa, anh ngoại tình với người phụ nữ khác, lại còn có con riêng.
Cô đặt tên cho đứa nhỏ là Quân Tử Nhất Nặc chỉ để bản thân nhớ kỹ Lãnh Hoài Cẩn là tên khốn nạn, những lời anh nói không bao giờ là thật.
Nhưng sau khi trải đời, trải qua hai giai đoạn này, biết được tất cả sự thật, Thẩm Vị Ương chỉ thấy có lỗi với Lãnh Hoài Cẩn.
Sau lời hứa, Lãnh Hoài Cẩn muốn giữ lời hứa, bất chấp khó khăn gian nan để ở bên cô, nhưng cuối cùng cô lại bỏ cuộc trước.
Trên máy bay bay tới Vô Nhân Cảnh, Thẩm Vị Ương đờ đẫn nhìn chằm chằm mặt đất, nghĩ đến ký ức mình đã mất này, tim cô nhói lên đau đớn, như bị một bàn tay to lớn
vô hình nắm lấy.
Sau đêm đó, cô thành công vào đội mười bảy, tham gia huấn luyện cùng đồng đội dưới sự chỉ huy của Lãnh Hoài Cẩn, ngoại trừ lòng trung thành của cấp dưới đối với
cấp trên, cô giấu tất cả tình cảm của mình dành cho Lãnh Hoài Cẩn.
Sau gần một năm huấn luyện trong địa ngục, kế hoạch Cực Lạc Yến chính thức bắt đầu.
Bọn họ biết rõ những việc phải làm, đó là lấy danh sách những quan chức cấp cao đã từng tham dự Cực Lạc Yến, sau đó tìm ra những con sâu bướm đang ẩn mình trong trung tâm quyền lực của nước A nhưng lại mưu lợi cho Cực Lạc Yến nhằm hại nước hại dân, tiếp đến thu giữ bằng chứng phạm tội, sau đó giải quyết bọn chúng.
Nếu mọi việc suôn sẻ, tốt nhất là loại bỏ ông chủ của Cực Lạc Yến, tiêu diệt hết những nơi như Cực Lạc Yến đang đe dọa sự ổn định của quốc gia đã phát triển trong một lần, cắt đứt mạng lưới mối quan hệ không thể tách rời mà nó bao hàm, định hình lại các quy tắc của thế giới này.
Mục đích của nhiệm vụ rất rõ ràng, nhưng khi thực hiện lại rất khó khăn.
Hơn nữa, bọn họ chỉ có một tháng, một tháng sau sẽ bắt đầu tổng tuyển cử, nếu Lãnh Sùng muốn thuận lợi nhậm chức, Ám Dạ phải chấp nhận bị nhà nước kiểm soát, không thể tự quyết định hướng ngắm súng của mình khi chưa được phép.
Dẹp Cực Lạc Yến xong, Lãnh Sùng sẽ có thể thuận lợi thăng quan tiến chức, dẫn dắt nhà họ Lãnh tiến xa hơn, nhưng nếu thất bại, nhà họ Lãnh sẽ suy tàn, sẽ bị bao vây
tứ phía vì đắc tội với Cực Lạc Yến.
Khi đó, có lẽ nhà họ Lãnh sẽ làm điều đó để tự cứu mình, tám chín trên mười sẽ chia cắt với Ám Dạ, đẩy Lãnh Hoài Cẩn ra để gánh tội thay.
Vậy nên mới nói, Lãnh Hoài Cần là một quân cờ đã chết của nhà họ Lãnh.
Nếu anh có bản lĩnh, sau này anh sẽ là người nắm quyền cực kỳ xứng đáng của nhà họ Lãnh, nhưng nếu thất bại, anh sẽ là người duy nhất gồng gánh, bị dồn vào vực
sâu vô tận.
“Xin lỗi, em vừa rời khỏi.”
Vào đêm trước khi lên đường đến Cực Lạc Yến, cô ta vào vai cô phục vụ mới được tuyển, Tùy Tố đi tìm Lãnh Hoài Cẩn, đau khổ nhìn xuống mặt đất, nói với anh quyết
định của mình.
Lãnh Hoài Cẩn không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu: “Cũng được, nhưng cô Tùy phải chịu khổ nếu ở đây lâu đấy, dù sao thì lần hành động này là bí mật, rất ít ai biết, chúng tôi không thể để rò rỉ thông tin trước khi nhiệm vụ kết thúc.”
Trong mắt anh không hề gợn sóng, không hề để ý cô ta có ở lại hay không.
Nước mắt của Tùy Tổ chảy dòng dòng rơi xuống đất, vừa phẫn uất vừa tủi thân: “Nếu anh giữ em lại, em sẽ liều mạng ở lại với anh.”
Lãnh Hoài Cẩn im lặng lau súng lục của, không lên tiếng.
Tùy Tố không cam lòng nhìn anh, liều mạng hỏi anh: “Em ở đây lâu như vậy rồi nhưng anh không hề nhìn tôi lấy một cái, chẳng lẽ là do anh đã có người mình thích rồi
sao?”
Lãnh Hoài Cẩn vẫn lau súng lục, không nói gì.
“Là Thẩm Vị Ương đúng không?!”
Lãnh Hoài Cẩn không hề phản ứng, vẫn tiếp tục việc trong tay, khiến người ta không nhìn ra đáp án.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!