Đợi an ủi cô gái nhỏ xong xuôi, Lãnh Hoài Cẩn cũng im lặng tựa vào một cái cọc gỗ khác gần đường đi, nhìn cô mỗi ngày lặp lại các bài tập huấn luyện, nhìn cô có động
tác nào không đúng cũng sẽ nghiêm khắc chỉ ra chỗ sai cho cô, lại còn nói cho cô một ít kỹ năng mà anh tự mình học được.
Lãnh Hoài Cẩn không hổ là Lãnh Hoài Cẩn, những kỹ năng mà anh tự mình dạy, so với các bài huấn luyện khác mà bình thường cô hay luyện càng có hiệu quả.
Thẩm Vị Ương tiếp tục tập luyện thêm hai tiếng đồng hồ, vậy mà trong vòng tám giây đã thực hiện xong.
Hiện tại, Tùy Tố là người nhanh nhất cũng mới đạt ở mức chín giây sáu.
Vậy mà lần này, cô đạt được kỷ lục chỉ có bảy giây chín.
Đừng xem thường những con số nhỏ xíu này, ở giai đoạn đã luyện tập đạt mức cực hạn, muốn cho kỷ lục giảm thêm không phẩy một giây cũng đều là chuyện khó như
lên trời.
“Anh ba, anh không làm thầy phụ trách hướng dẫn cho tụi em thật là đáng tiếc.”
Sau khi tập xong lần cuối cùng, cô vui vẻ chạy đến trước mặt Lãnh Hoài Cẩn.
Dáng vẻ cô vô cùng hoạt bát, năng động đến nỗi làm cho người khác cũng phải rung động khi trông thấy cô.
Nhưng cô chỉ chạy được vài bước, rồi giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chậm rãi dừng lại một khoảng cách cách trước mặt anh khoảng một mét, dáng vẻ có vẻ
hơi xấu hổ.
Lãnh Hoài Cẩn khó hiểu nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Gương mặt của Thẩm Vị Ương đỏ bừng, cô nhỏ giọng: “Trên người em đầy mồ hôi, bẩn lắm, không dám tới gần anh ba.”
Lãnh Hoài Cẩn nghe xong lời cô nói thì nở nụ cười, trực tiếp vươn cánh tay ra kéo cô vào lòng mình: “Cô gái ngốc nghếch, ở trước mặt anh không cần lo lắng về mấy
chuyện này.”
Trong hai tiếng đồng hồ cô tập luyện, lúc đó cô tràn đầy sức sống, tươi sáng, rực rõ làm anh kinh ngạc, làm sao anh có thể ghét bỏ cô.
Nhưng anh là đàn ông, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của cô gái nhỏ.
Hiện tại, Thẩm Vị Ương cảm thấy cả người mình đầy mồ hôi, vừa thổi vừa dơ, thật tình không ổn chút nào: “Anh ba, thật sự rất dơ, anh buông ra đi.”
Hôm nay Lãnh Hoài Cẩn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với chiếc quần mang phong cách dạo phố màu đen, trên người mang theo hương vị tươi mát sau khi
tắm xong, cả người vô cùng sạch sẽ.
anh.
Còn hiện tại cả người cô lại vô cùng bẩn, nếu không chú ý sẽ có thể làm anh lây dính cái bẩn theo cô.
Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu hôn cái miệng nhỏ đang phản đối của cô một lần nữa, cho đến khi cô không thở nổi nữa thì mới bế ngang cô lên, ôm cô về căn nhà nhỏ của
Thẩm Vị Ương mơ mơ màng màng bị anh ôm lên, sợ tới mức hét lên một tiếng rồi ôm cổ anh thật chặt: “Lãnh Hoài Cẩn, anh mau buông em xuống, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu.”
Nếu để cho mọi người biết cô và Lãnh Hoài Cẩn đang yêu nhau, sẽ ảnh hưởng đến tình huống hiện tại của cô.
Ở trong một hoàn cảnh nào đó, nếu muốn bình an tồn tại, nhất định không được có chênh lệch với tất cả mọi người, không được cho người khác thấy cái mình có mà
họ lại không có.
Lãnh Hoài Cẩn đã muốn ôm cô, thì làm gì có thể buông cô xuống.
“Em yên tâm, nếu như bị người khác thấy, thì anh sẽ dạy cho một mình em thôi được không?”
Anh hiểu được cô đang lo cái gì, câu dạy cho một mình cô cũng không phải chỉ là thuận miệng mà nói.
Nhớ tới cái cảnh cô ngã từ trên cọc gỗ xuống khi nãy, làm cho anh vẫn còn sợ hãi đến bây giờ.
Nếu cách luyện tập tập thể này làm cô gặp nguy hiểm, thì không bằng anh dạy cho một mình cô, để cô an toàn bên cạnh mình.
Thẩm Vị Ương nghe anh nói như vậy thì vui mừng quá đỗi, ngẩng đầu nhìn cái cằm xinh đẹp của anh: “Anh, anh sẽ tự dạy em?”
Lãnh Hoài Cẩn dịu dàng nhìn cô: “Em muốn anh dạy, thì anh sẽ dạy.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vị Ương được anh ôm một cách dịu dàng như vậy, cảm giác thật tốt, giống như toàn bộ thế giới đều thật dịu dàng với cô.
Nằm ở trong lòng ngực của anh để làm nũng, cô nhẹ nhàng cọ tới cọ lui, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo: “Thỉnh thoảng anh ba nấu riêng cho em một món là được rồi,
em không muốn làm chậm trễ việc của anh.”
Cô thấy được quầng thâm dưới mắt anh, rõ ràng là mấy ngày nay anh ngủ không ngon
Nhà họ Lãnh bên kia có quá nhiều chuyện khiến anh phải mệt mỏi, cho nên cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh.
Cô không muốn, Lãnh Hoài Cẩn cũng không miễn cưỡng.
Nếu cô thật sự đi theo anh huấn luyện, dựa theo quy tắc ở đây, cô sẽ không thể tham gia buổi thi đấu tuyển chọn cuối cùng, một người hiếu thắng như cô thì tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cơ hội trở thành người chiến thắng cho buổi tuyển chọn thi đấu đó.
Hiện tại trời đã tối đen, những người tham gia huấn luyện cả một ngày cũng đã quay về nghỉ ngơi, dọc đường đi đến nơi ở của Lãnh Hoài Cẩn cũng không có ai, lúc này,
Thẩm Vị Ương mới yên tâm hơn một chút, lá gan cũng trở nên to hơn, yên tâm hưởng thụ cái ôm dịu dàng của Lãnh Hoài Cẩn dành cho cô.
“Anh ba, anh đau lòng vì em đúng không? Lúc vừa tới đây, anh cũng tức giận, lúc đó cũng là vì đau lòng em, đúng không?”
Ánh mắt của cô sáng rực, ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng cong lên vui vẻ.
Đối mặt với sự thẳng thắn của cô gái nhỏ, Lãnh Hoài Cẩn không có sức phản kháng một chút nào: “Sao lại có thể khẳng định mạnh miệng như vậy, bây giờ không đau lòng nữa à?”
Nhớ tới cảnh bản thân vì sự thờ ơ của anh mà khóc nhè, Thẩm Vị Ương cảm thấy vô cùng mất mặt, chôn mặt vào lòng anh để giấu đi: “Không phải tại anh ba làm em sợ trước sao? Cái gì anh cũng đều giấu ở trong lòng, em lại không biết anh suy nghĩ cái gì, sắc mặt anh đáng sợ như vậy, cho nên em mới nghĩ anh không cần em.”
Nếu không phải Mộ Dung Văn Dư nói với cô về tính toán của Lãnh Hoài Cẩn trong Cực Lạc Yến, thì hiện tại cô cũng sẽ không hiểu được tại sao cảm xúc của Lãnh Hoài
Cẩn luôn thất thường như vậy, luôn luôn đẩy cô ra trong lúc cô tràn đầy hy vọng.
Tình cảm của anh tới gần cô, nhưng lý trí của anh lại buộc anh phải đẩy cô ra.
Nếu cô đã biết tất cả, vậy thì nhất định phải kiên định ở bên cạnh anh, cho dù nhận hết thiệt thòi, cô cũng không thể để anh cô đơn một mình như vậy.
“Anh ba, em không có yếu đuối như anh nghĩ vậy đâu, em luôn muốn sánh bước cùng anh, cho dù không giúp được anh, cũng sẽ không làm liên lụy đến anh.”
Cô ôm lấy cổ anh thật chặt, nghiêm túc nói với anh
Lãnh Hoài Cẩn chỉ im lặng ôm cô đến căn nhà nhỏ lạnh như băng ở phía trước, không lên tiếng.
Đợi cho đến khi hai người tới cửa, anh buông cô xuống, anh mới nghiêm túc nhìn cô, nói: “Vị Ương, hiện tại em còn nhỏ, em còn chưa có bao giờ nhận thiệt thòi nào quá lớn, nên không biết cái gì là hối hận.”
“Anh không phủ nhận là anh thích em, cũng không có cách nào đẩy em ra một lần nữa, nhưng anh vẫn hy vọng em đừng đặt tình cảm nơi anh quá nhiều, có được tự do để có thể rời xa anh bất cứ lúc nào.
Tuổi cô còn rất nhỏ, anh không muốn cô còn nhỏ như vậy mà phải dành tất cả tình cảm cho anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!