“Hơn hai mươi ngày nữa sẽ thi đấu tuyển chọn, nếu tôi thắng, sau này cô đừng kiếm chuyện với tôi nữa.”
Thẩm Vị Ương nhìn cô ta, bình tĩnh nói.
Giành được quán quân của cuộc thi luôn là mục tiêu của Thẩm Vị Ương, nếu có thể thừa dịp này giải quyết tất cả ân oán dây dưa trước giờ với Tùy Tố, đương nhiên là không thể tốt hơn.
Tùy Tố siết chặt nắm đấm, chỉ muốn bóp chết đối phương: “Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
Thẩm Vị Ương: “Nếu cô thắng, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi vì hôm trước đã bắt nạt cô.”
Tùy Tố là người sĩ diện cực kỳ mà hôm nọ mình lại chà đạp cô ta như vậy, lòng tự trọng của cô ta đã sớm bị nghiền nát tan tành.
Có lẽ đây là lý do khiến cô ta một mực không buông tha mình, mình dùng cách này để cược hòng khiến cô ta trút giận, chắc chắn cô ta sẽ chịu thôi.
Thẩm Vị Ương nghĩ đơn giản như thế.
Nhưng cô đã coi thường lòng tham của Tùy Tố.
“Thẩm Vị Ương, cô tính hay quá nhỉ, cô tưởng nói vậy là tôi sẽ để cô yên tâm tập luyện sao?”
Tùy Tố cười khẩy, hơn nữa còn nhìn cô với ánh mắt coi khinh như mọi ngày.
Thẩm Vị Ương thấy vậy mà buồn cười: “Cô tưởng mấy trò vặt này có thể cản tôi không còn đường nào để tập luyện à?”
Những thủ đoạn đó quá tầm thường khiến cô cười chảy nước mắt. Suốt ngày toàn dành thời gian để cản đường người ta, chứ không chịu dốc sức nâng cao năng lực
của bản thân.
Tùy Tố bị cô nhìn như vậy, cảm thấy mình chịu nhục nhã, cô ta càng giận dữ hơn: “Nhìn kiểu gì hả con kia, cô tưởng cô là ai mà dám nhìn tôi với ánh mắt đó!”
“Triệu Miêu Miêu cậu chết rồi hả, còn ngồi đực ra đó làm gì, mau phụ mình ném hết gối chăn của con này vào nhà vệ sinh coi!”
Tùy Tố thở hổn hển, trợn mắt nhìn Triệu Miêu Miêu, ý bảo đối phương lập tức hành động.
Cánh tay Triệu Miêu Miêu còn đau ê ẩm, thành ra cô ta chần chừ.
Cô ta và Thẩm Vị Ương không thù không oán, bản thân chỉ đi theo hầu Tùy Tố mà thôi. Qua mấy lần Tùy Tổ ức hiếp Thẩm Vị Ương, Triệu Miêu Miêu cũng không phải người mù, cô ta có thể nhìn ra giờ phút này Tùy Tố không ăn được miếng nào ngon từ cô nàng kia, lần nào cũng bị xử cho thê thảm.
Nếu bây giờ mình hùa theo Tùy Tố bắt nạt Thẩm Vị Ương, không chừng Thẩm Vị Ương tháo hẳn cánh tay mình ra luôn.
Nghĩ tới cánh tay mình bị Thẩm Vị Ương vặn cho đau đớn tê tái, Triệu Miêu Miêu không dám tiến lên, tới gần ôn thần đó một bước.
“Triệu Miêu Miêu cậu chết rồi hả? Nếu cậu không hỗ trợ thì sau này đừng hòng lấy đồ của tớ mang đi bán các kiểu, với lại cậu phải trả tất cả trang sức mà trước đó tớ
đưa cho cậu!”
Một mình Tùy Tố không dám đi trêu chọc Thẩm Vị Ương, thành ra cô ta chỉ có thể chửi mắng Triệu Miêu Miêu, bảo Triệu Miêu Miêu phụ mình một tay. Triệu Miêu Miêu vốn đang do dự, nhưng khi nghe Tùy Tố kêu mình trả đồ, cô ta lập tức biến sắc: “Tớ… Tớ biết rồi.”
Cô ta lạnh lùng đến gần Thẩm Vị Ương, muốn giật chăn của đối phương nhưng khi Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn xem cô ta ra tay thế nào, cô ta lại đột ngột quỳ phịch xuống trước mặt cô.
Hành động này khiến Thẩm Vị Ương bất ngờ, giật mình muốn hóa đá ngay tại chỗ.
Lại muốn diễn trò gì đây?
Thẩm Vị Ương ráng gồng cái thân mệt mỏi, cực kỳ chán ghét: “Cô lại muốn giở trò gì đây?”
Triệu Miêu Miêu khóc lóc níu quần cô, ấm ức nói: “Vị Ương ơi Vị Ương tôi xin cô, tôi xin cô vào nhà vệ sinh ngủ giùm tôi đi. Tôi biết mình đánh không lại cô, nhưng đây là yêu cầu của Tùy Tố. Tôi van xin cô đó, cô giúp tôi đi mà được không?”
Đuôi mắt Thẩm Vị Ương khẽ co giật.
Bởi vì không muốn chủ nhân trách phạt nên bây giờ tôi quỳ dưới đất cầu xin cô, cầu xin cô chịu thiệt một chút, vào toilet ngủ có được không?
Đang nói tiếng người đấy hả?
Người bình thường có thể bất chấp sĩ diện làm tới mức này luôn được ư?
Lúc trước Thẩm Vị Ương cảm thấy Triệu Miêu Miêu là người thông minh, gió chiều nào theo chiều nẩy nhưng bây giờ thấy cô ta quỳ trước mặt mình, nói ra câu khó
nghe như vậy, tự dưng cô cảm thấy người này quả là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Triệu Miêu Miêu cậu có điên không hả, dựa vào đâu mà Vị Ương phải làm theo ý cậu, chịu dời vào toilet ngủ chỉ vì cậu quỳ xuống ra vẻ đáng thương tội nghiệp?”
Hành động ngu xuẩn của Triệu Miêu Miêu khiến ngay cả Điền Tiểu Hòa cũng không nhịn nổi nữa.
Người gì đây? Chửi cô ta là đồ thần kinh xong lại cảm thấy mấy người bệnh thần kinh bình thường hơn cô ta.
Không biết xấu hổ đến mức này, đúng là hèn hạ.
Triệu Miêu Miêu không màng đến sự khinh thường của Điền Tiểu Hòa, cô ta tiếp tục cầu xin Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, Vị Ương à tôi cầu xin cô giúp tôi đi, khó khăn lắm tôi mới có được người bạn tốt như Tùy Tố, cô không thể khiến tôi mất cô ấy được, tôi van xin cô đó Vị Ương, cô vào nhà vệ sinh ngủ đi mà.”
Thẩm Vị Ương: “…Nói xong chưa?”
Cô cúi xuống, lạnh lùng bễ nghễ nhìn cô ta, ánh mắt hàm chứa sự mất kiên nhẫn và lửa giận.
Triệu Miêu Miêu này đúng là cái đồ trơ tráo hèn hạ chưa từng thấy.
Vì tình bạn với Tùy Tố mà bảo cô hy sinh vào toilet ngủ.
Logic c*t chó gì thế này?
“Cô thích nhà vệ sinh như thế, chắc hẳn kiếp trước cô là bồn cầu nhỉ, vậy tôi đưa cô về nhà nhé.”
Triệu Miêu Miêu còn chưa kịp ôm đùi Thẩm Vị Ương hòng van xin tha thứ, Thẩm Vị Ương đã lôi cô ta tới trước nhà vệ sinh, sau đó sút cô ta bay vào trong rồi đóng sầm
cửa, hơn nữa còn dùng mảnh vải buộc chặt chốt mở cửa khiến cô ta không có cách nào mở cửa đi ra.
“Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương cô muốn làm gì, cô thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!”
Tiếng gõ cửa điên cuồng của Triệu Miêu Miêu vang đùng đùng trong toilet, cô ta mất hồn mất vía, cực kỳ khủng hoảng.
“Thẩm Vị Ương cô là đồ điên, cô muốn làm gì hả?”
“Làm gì à?” Thẩm Vị Ương mỉm cười hiền lành, nhìn đám nữ sinh đang đứng vây quanh ở ngoài và cả Tùy Tố đang nhăn nhó mặt mày: ”Đương nhiên là giúp cô củng cố tình cảm với Tùy Tố ấy mà.”
“Cô Tùy à, chị em tốt của cô hiện đang làm bạn với bồn cầu ở trong nhà vệ sinh đều là vì cô hết đó, đến lúc gian nan hoạn nạn mới hiểu được lòng người, sau này cô
phải đối xử với cô ấy thật tốt đó nha.”
tro.
Lúc đi ngang qua Tùy Tố, Thẩm Vị Ương nở nụ cười hờ hững như có như không, đồng thời liếc xéo cô ta.
Tùy Tố cảm thấy cả người lạnh toát.
Thẩm Vị Ương này, rốt cuộc nó lấy đâu ra lá gan mà dám nói chuyện với mình như vậy.
Tùy Tố siết chặt nắm đấm, không chịu nổi sự nhục nhã này, đây là lần đầu trong đời cô ta bị khiêu khích như vậy, chỉ hận không thể nghiền nát đối phương thành
Thẩm Vị Ương không thèm để ý cô ta, cô cầm quần áo và chậu giặt của mình rồi đi tắm rửa.
Mệt mỏi cả ngày trời, cô chỉ muốn tắm thật nhanh và ngủ sớm chút.
Tùy Tố không thể ở yên một giây một phút nào hay sao?
May mà cô ta không biết Lãnh Hoài Cẩn đã nhận ra mình với cô ta, nếu không chẳng biết cô ta còn quậy tới nước nào.
Hay là nói cô ta biết nhỉ, nói là Lãnh Hoài Cẩn đã ở bên mình rồi, cho cô ta tức chết?
Cứ nghĩ tới cảnh Tùy Tố tức giận hộc máu là Thẩm Vị Ương thấy vui sướng lạ thường.
Nhưng chẳng qua chỉ là tưởng tượng thôi.