Lúc Thẩm Vị Ương đến sân huấn luyện, vẻ mặt của Tùy Tố thay đổi ngay lập tức: “Cô, sao cô lại ở chỗ này!”
Thẩm Vị Ương đúng là khốn nạn, cô, làm sao mà cô có thể xuất hiện ở chỗ này, không phải tối hôm qua Lục Vân Sâm muốn tới đây để đón cô đi rồi ư? Sao cô vẫn như hồn
ma quanh quẩn ở nơi này vậy?
Thẩm Vị Ương thấy Tùy Tố nhìn mình như thấy ma thì rất buồn cười: “Sao vậy, sao tôi không thể đến đây, tôi cũng là học viên có thể tham gia tuyển chọn, đến đây huấn luyện không phải rất bình thường hay sao?”
Cái này chẳng liên quan gì đến việc có bình thường hay không.
Tùy Tố trừng mắt Thẩm Vị Ương đến nỗi hai con mắt sắp nứt ra: “Không phải anh cô tới đón cô về rồi sao? Sao bây giờ cô còn ở đây?”
Thẩm Vị Ương chọn một vị trí đứng thích hợp, vừa hay bên cạnh Điền Tiểu Hoà.
Cô cũng không muốn phải dùng thuốc lưu thông khí huyết chỉ vì một Tùy Tố thối nát.
Loại người như Tùy Tố giống như một con chó bị điên mất trí vậy, bạn càng chú ý đến cô ta, cô ta sẽ nhảy càng cao, cắn bạn càng hăng. Chẳng có gì để nói với loại người này cả.
Quả nhiên, sau khi cô phớt lờ Tùy Tố, Tùy Tố cũng nhận ra sự tức giận đến hộc máu của mình ở trong đội ngũ sẽ có ảnh hưởng xấu, vì vậy cô ta chỉ có thể kìm nén cơn giận của mình để không bùng phát.
Điền Tiểu Hòa nhìn Thẩm Vị Ương, nhỏ giọng nói: “Vị Ương, tốt quá rồi, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể huấn luyện cùng nhau.‘
Thẩm Vị Ương cũng cười với cô ấy: “Sau này không cần phải sợ nữa, mình sẽ che chở cho cậu.”
Điền Tiểu Hoà là người bạn đầu tiên của cô kể từ khi đến đây, quãng đường sau này vẫn còn cần các cô ấy hỗ trợ lẫn nhau.
”
Huấn luyện chính thức thực sự khác với việc cô chạy lung tung một mình, sau buổi huấn luyện hôm nay, Thẩm Vị Ương cảm giác tay chân của mình như bị phế bỏ. Nhưng như này vẫn còn chưa đủ, cô quá kém, nếu cô muốn trở thành người xuất sắc nhất thì cái giá phải trả sẽ là cô cần nỗ lực gấp đôi so với họ.
Chờ cho đến khi huấn luyện buổi tối kết thúc, cô tiếp tục luyện tập ở nơi nào đó, giẫm lên cầu thăng bằng từng bước một nhanh chóng tiến về phía trước, không ngừng điều chỉnh bước đi của mình để cố gắng vượt qua với tốc độ nhanh nhất.
“Năm mươi giây.”
Sau khi về đích, cô bấm đồng hồ bấm giờ, tâm lý sụp đổ.
Cây cầu thăng bằng dài năm mươi mét, cô phải mất năm mươi giây mới đi xong.
Chỉ khi hoàn thành trong vòng mười giây mới được thông qua.
Này, điều này có thể không?
Người đi tốt nhất bây giờ là Tùy Tổ, mất hai mươi sáu giây, sáng nay lúc nhìn thấy cô còn rất kinh ngạc.
Mặc dù cô không thích Tùy Tổ lúc nào cũng nhắm vào mình, nhưng đối với thực lực mà cô ta thể hiện vào sáng nay, cô vẫn rất nể phục.
Nhất định, nhất định không được thua Tùy Tổ.
Nếu đã đặt ra tiêu chuẩn là mười giây, điều đó có nghĩa là chắc chắn các cô có thể làm được.
Thẩm Vị Ương lại nhấn đồng hồ bấm giờ một lần nữa, hít một hơi thật sâu, sau đó lại đứng trên cọc gỗ bắt đầu đi về phía trước.
Rèn luyện thăng bằng gần như chỉ mới bắt đầu mà thôi, nghe nói sau này còn sẽ đi vách núi đá thật để luyện tập leo lên, ngoại trừ một sợi dây thừng trên người, thi đấu sẽ không có bất kỳ thứ gì để bảo hộ.
Chạy bộ mười cây số buổi sáng với tạ, gập bụng, đứng lên ngồi xuống, nhảy cóc những huấn luyện đơn giản như này cũng đủ khiến người ta kiệt sức, hơn nữa nếu lúc này thêm vào một số hạng mục cần sự tinh thần tập trung cao độ thì sẽ hoàn toàn là sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sau khi tập lại cầu thăng bằng và tăng tốc độ trong mười giây xong, Thẩm Vị Ương mới trở về ký túc xá, định ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi.
Sau một ngày huấn luyện, cô mệt đến sắp ngã quỵ.
Không biết hiện tại Lãnh Hoài Cẩn đến Đế Đô hay chưa, không biết bà cụ nhà họ Lãnh có vì chuyện của anh trai anh mà cùng nhau trừng phạt anh hay không.
Chờ cho đến khi đầu óc tỉnh táo hơn, cô không nhịn được mà bắt đầu lo lắng cho Lãnh Hoài Cẩn.
Không biết bây giờ anh thế nào rồi.
“Các cô không thể làm như thế được, sao Vị Ương có thể ngủ ở chỗ này.”
“Cho cô ta vào ngủ đã không tệ rồi, cô ta làm gì có cơ hội lựa chọn, cô ta nghĩ mình là ai chứ.”
Trong ký túc xá có tiếng cãi vã ầm ĩ, lúc này Thẩm Vị Ương mới lấy lại tinh thần bước nhanh vào.
Hóa ra là Tùy Tố đang gây sự, cứ nhất quyết phải đem đệm giường của cô đặt ở trên chiếc giường chất đống đồ lặt vặt ở trước cửa nhà vệ sinh, hiện tại càng quá đáng hơn chính là có người cố tình đặt cây lau nhà vệ sinh ở trên thành giường, còn Tùy Tố đang sai Triệu Miểu Miểu qua đó đặt chiếc chăn mới được phát của cô xuống .
Điền Tiểu Hòa đang ngăn cản và tranh cãi với họ với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy Thẩm Vị Ương đi vào, Điền Tiểu Hoà như tìm được chỗ dựa đi tới trước mặt của Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, bọn họ muốn cậu ngủ ở chỗ đó.”
Thẩm Vị Ương nhìn Tùy Tố, hơi nhếch môi, lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Cô Tùy có ý gì đây, vẫn còn muốn quỳ xuống đất cầu xin tôi tha cho như lần trước à?”
Nghĩ đến lần trước mặt mũi đều bị cô giẫm nát dưới lòng bàn chân, sắc mặt của Tùy Tố trở nên khó coi.
Cô ta nhìn Thẩm Vị Ương từ trên xuống dưới bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, bày ra vẻ ghê tởm nói: “Còn không phải tôi sợ người nào đó trên người có mùi hôi hám của lợn, cho nên tôi mới tìm một chỗ có mùi tương tự cho cô hay sao?”
Triệu Miểu Miểu phối hợp ngay lập tức, dùng tay phẩy phẩy ở trước cái mũi “quý giá” của mình: “Vị Ương, mọi người đều là một nhóm, cô cũng nên nghĩ cho cả nhóm một chút chứ, trên người cô nồng nặc mùi hôi như vậy, nếu như quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi thì phải làm sao bây giờ?”
“Hửm? Là như vậy à?”
Thẩm Vị Ương khẽ nhướng mày, dáng vẻ cũng không để ý lắm, sau đó tự mình đi đến cạnh giường sửa sang lại giường đệm trước.
Vẫn là vị trí phía dưới Điền Hiểu Hoà, nhìn dáng vẻ này của cô hẳn cũng không có ý định ngủ trong nhà vệ sinh.
Tùy Tố nháy mắt ra hiệu với Triệu Miểu Miểu, Triệu Miểu Miểu hiểu ra trong chớp mắt, lập tức đi đến giành lấy chăn của Thẩm Vị Ương.
“Cô mà cũng xứng để ngủ ở chỗ này, cô đây cả người đầy mùi hôi, chỉ tổ quấy rầy mọi người ngủ không được yên, cô nên tự giác chút mà đi ngủ ở trong nhà vệ sinh
chỗ đó đó… Á!”
Triệu Miểu Miểu còn chưa kịp động vào chăn của Thẩm Vị Ương thì tay đã bị Thẩm Vị Ương vặn hướng lên trên, đau đớn khiến sắc mặt cô ta tái nhợt, không còn chút
máu nào.
Tùy Tố nhớ lại tình cảnh bi thảm lúc trước của mình khi bị cô giẫm lên chân, lùi lại một bước theo phản xạ, có hơi kiêng dè nhìn cô đầy tức giận nói: “Thế mà cô cô lại dám bắt nạt bạn học của mình, Thẩm Vị Ương, cô đừng có mà quá đáng!”
“Ồ? Bắt nạt bạn học à?” Thẩm Vị Ương khinh thường hất tay Triệu Miểu Miểu ra, sau đó nhìn Tùy Tố đầy khiêu khích, nói một cách lạnh lùng: “Vậy cô có bản lĩnh thì đi
mà bắt nạt lại tôi đi hạ.”
Cô thật không hiểu nổi, mỗi lần Tùy Tố chủ động gây sự cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì, cô ta không cảm thấy xấu hổ một chút nào hay sao? Giống y như
một con dế, hễ rảnh rỗi là phải tìm người để đấu.
“Cô, cô có ý gì hả?”
Tùy Tố nhìn Thẩm Vị Ương, hai tay nắm chặt lại.
Thẩm Vị Ương bình tĩnh nhìn cô ta: “Vấn đề giữa chúng ta nên thảo luận trực tiếp, chuyện cần giải quyết thì nên giải quyết, sau này không có chuyện gì cũng đừng gây
sự nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!