Nhưng hôm nay không gặp Lãnh Hoài Cẩn, anh có chuyện gì nên không đến sao? Hay là do hôm qua cô may mắn, trùng hợp là anh đến khá muộn, có lẽ hôm nay anh
đã chạy trước rồi.
Chạy hơn mười cây số rồi mà vẫn chưa gặp được Lãnh Hoài Cẩn, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng Thẩm Vị Ương vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Gặp được thì tốt, mà không gặp được thì cô cũng không thể để lõ việc chính.
Cô phải trở thành một người xứng đáng để anh thích, như vậy anh mới có thể động lòng với mình.
Hôm nay sau khi chạy hai mươi cây số, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, cơ thể như rã thành từng mảnh.
Nhưng vừa nghĩ đến mấy người Điền Tiểu Hòa sáng sớm đã chạy bộ, nghỉ ngơi mười phút xong còn đi làm những việc khác, cô cảm thấy chút mệt mỏi này của mình chẳng là gì cả.
Bởi vì không có dụng cụ nên cô chỉ có thể làm một vài động tác duỗi người đơn giản, đang định lát nữa về hỏi thử đầu bếp La xem có cơ sở hạ tầng nào gần đây mà cô có thể dùng được không.
“Không ngờ cô thật sự cũng biết tập luyện một mình.” Một giọng nói giễu cợt vang lên, Thẩm Vị Ương vừa ngẩng đầu lên liền thấy cái bản mặt đáng ghét của Tùy Tố.
Cô đứng thẳng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”
Lần trước cô đánh trả ức hiếp cô ta trước mặt nhiều người như vậy, hôm nay cô ta đến tìm cô chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Thẩm Vị Ương lạnh nhạt dè chừng nhìn cô ta, đang tự hỏi sao cô ta lại đến tìm mình lúc này.
Tùy Tổ thấy dáng vẻ cao ngạo của cô thì tức giận. Chỉ là đứa con hoang bị nhà họ Lục vứt bỏ thôi mà dám làm cao trước mặt cô ta.
“Tôi đã biết cô là đồ con hoang bị nhà họ Lục vứt bỏ.” Tùy Tố nói.
Thẩm Vị Ương không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, đợi cô ta nói tiếp.
Vừa mới chạy xong hai mươi cây số, bây giờ chỉ có thể gắng gượng đứng vững nên cô không muốn có xung đột gì với cô ta.
Ngày đó khi cô nghe thấy Tùy Tố mỉa mai gọi là thủ khoa đại học là cô đã biết Tùy Tố từng điều tra mình.
Như vậy cũng bình thường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cô chủ nhà họ Tùy bị một cô gái không biết xuất hiện từ đầu bắt nạt, chắc chắn sẽ đi điều tra cô từ a
đến z, nhân tiện gây chút phiền phức cho cô.
Quả nhiên Tùy Tố rất đắc ý nói tiếp: “Anh trai cô vẫn luôn tìm cô, tôi không đành lòng nhìn người nhà cô lo lắng nên đã nhờ anh tôi đưa anh cô đến Ám Dạ. Hiện giờ anh ta đang đợi cô trong sảnh tiếp khách, muốn đưa cô về nhà.”
So với sự đanh đá tàn bạo của Thẩm Vị Ương, điều Tùy Tố sợ hãi hơn cả chính là Thẩm Vị Ương thích Lãnh Hoài Cẩn, mà Lãnh Hoài Cẩn đối xử với Thẩm Vị Ương cũng có chút gì đó đặc biệt.
Nghe nói hôm qua sau khi cô rơi vào hôn mê, là Lãnh Hoài Cẩn cõng cô đến phòng y tế. Trước kia lúc cô bị bắt cóc cũng là Lãnh Hoài Cẩn cứu cô.
Lãnh Hoài Cẩn không phải là người hay lo chuyện bao đồng.
Cô ta đã thích anh rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh để tâm đến một người con gái như thế.
Cô ta tuyệt đối không thể để ả hồ ly tinh này tiếp tục ở lại Ám Dạ.
Thẩm Vị Ương đi theo sau Tùy Tố đến sảnh tiếp khách, vừa bước vào đã nhìn thấy dáng người cao ráo của Lục Vân Sâm, thoạt nhìn sắc mặt không được tốt lắm, đúng
bên cạnh là một người đàn ông nho nhã trạc tuổi anh ấy, có lẽ là anh trai của Tùy Tố.
Còn người đang ngồi ngay ngắn ở đó chính là Lãnh Hoài Cẩn, anh không hề nhìn cô một cái.
“Thiếu… Thiếu úy Lục.”
Cô ngại ngùng không biết nên xưng hô với Lục Vân Sâm thế nào nên đành gọi quân hàm của anh ấy.
Lục Vân Sâm tức đến mức mặt mày tái mét: “Em gọi anh là gì?”
Thẩm Vị Ương vô thức nhìn sang Lãnh Hoài Cẩn cầu cứu, nhưng Lãnh Hoài Cẩn chỉ ngồi đó lật dở tài liệu trong tay như không biết đến sự tồn tại của cô.
Phải rồi, Lục Vân Sâm đến dẫn cô rời khỏi nơi này, đây chẳng phải là điều mà Lãnh Hoài Cẩn mong đợi nhất kể từ ngày đầu tiên cô đến đây sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy trái tim nhói đau âm ỉ.
Cô cố vực lại tinh thần nói với Lục Vân Sâm: “Chúng ta đến chỗ nào đó vắng người nói chuyện được không?”
Cô không thể tranh cãi với Lục Vân Sâm tại nơi này, trở thành trò cười cho anh em họ Tùy.
Lục Vân Sâm cũng cảm thấy chuyện của nhà họ Lục không nên nói trước mặt người ngoài, thế là anh ta quay sang hỏi Lãnh Hoài Cẩn một cách hời hợt thậm chí còn có chút giễu cợt: “Ngài Lãnh, có thể mượn một căn phòng ở nơi này của anh một chút không? Chuyện nhà họ Lục chúng tôi không muốn giải quyết trước mặt người
ngoài.”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt anh không hề rơi trên người cô: “Thiếu úy Lục cứ tự nhiên.”
Câu “thiếu úy Lục” này cứ như đang mỉa mai.
Lục Vân Sâm phẫn nộ đến mức hai tay nắm chặt thành quyền.
“Ngài Lãnh yên tâm, em gái tôi trẻ người non dạ khó tránh khỏi đụng phải người tồi tệ. Nhưng tôi sẽ giáo dục em ấy thật cẩn thận, làm cho em ấy tỉnh ra.”
Lãnh Hoài Cẩn nhếch môi cười khẩy: “Mỏi mắt trông chờ.”
Anh vẫn chẳng hề nhìn đến cô.
Quả nhiên những dịu dàng mà anh dành cho cô chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Tinh thần Thẩm Vị Ương thoáng ngẩn ngơ, tối qua vui vẻ bao nhiêu, bây giờ lại lạc lõng bấy nhiêu.
“Nếu như anh ta thích em thì hôm nay sẽ không để em đặt chân lên hòn đảo Ám Dạ này.”
Sau khi sang phòng bên cạnh, câu nói tuyệt tình của Lục Vân Sâm đã xé tan mọi ảo tượng mà bản thân cô coi đấy là ngọt ngào hạnh phúc.
“Nếu như anh ta có thích em một chút thôi thì hôm nay anh cũng đã không đến đây đưa em về.”
Thẩm Vị Ương không có lòng dạ nào nghe mấy lời đó của anh ta, cô nói một cách dứt khoát: “Em sẽ không về đâu! Em và nhà họ Lục của anh cũng không có quan hệ gì, cho nên chuyện của em không đến lượt anh quản.
Trước đây khi họ gặp nhau, Thẩm Vị Ương còn có đôi chút kính trọng Lục Vân Sâm. Nhưng bây giờ, những người gọi là người thân chưa từng chung sống với nhau một
ngày, vừa xuất hiện đã muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của cô, sao cô không nổi nóng cho được.
Bởi vì mắc nợ người em gái này, thế nên Lục Vân Sâm cũng không so đo vì sự vô lễ của cô. Anh ta mềm mỏng tận tình khuyên nhủ nói lý với cô.
“Vị Ương à, Ám Dạ không phải là một nơi an toàn, càng không thích hợp với con gái. Gia đình lo lắng cho sự an nguy của em nên muốn anh đưa em về. Em đã thi đậu đại học ở Đế Đô rồi, sau khi trở về có nhà họ Lục trải sẵn đường cho em, em muốn làm gì cũng được. Tương lai còn rất dài, vì sao phải tự làm khổ mình vì một đoạn tình cảm
không đáng chứ?”
Thẩm Vị Ương bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Em không thấy khổ cực gì cả, cho nên không cần mọi người phí phạm cảm xúc vào em.”
Lục Vân Sâm đang trong độ tuổi tính tình nóng nảy nhất, khuyên được hai câu mà cô không chịu nghe nữa, kiên nhẫn cũng sắp hết: “Bây giờ em còn nhỏ nên bị khuôn
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!