“Tập trung sức lực dùng để mắng tôi vào việc điều chỉnh hô hấp và nhịp chân, có lẽ em còn có thể chạy xong 10 km.” Khi cô đang điên cuồng chửi bới trong lòng, anh
đột nhiên trầm tĩnh nói.
Thẩm Vị Ương hoảng sợ, lập tức chột dạ tức giận phản bác lại: “Ai mắng anh?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Chẳng lẽ vừa rồi không phải em đang nghĩ tới tôi sao?”
“Không có nghĩ đến anh!” Cô có chút kích động ngắt lời anh: “Tôi đã biết anh là ai như anh mong muốn, sau này sẽ không thích anh nữa!”
Trong tình thế cấp bách, cô muốn xóa sạch quan hệ mà thốt lên câu này, làm cho bầu không khí thoáng cái trở nên xấu hổ, đông cứng.
Cô hơi không được tự nhiên nhìn về phía trước, muốn nói điều gì đó để hoà hoãn bầu không khí.
“Không phải là tôi không hiểu, chỉ là dù sao chúng ta cũng có thân phận không giống nhau, không có cách nào ở cùng một góc độ và ánh mắt để nhìn nhận vấn đề, cái
này cũng không miễn cưỡng được, có thể, đây là nguyên nhân anh không thích tôi, nhiều lần từ bỏ tôi.”
Họ không phải là người của một thế giới.
Mặc dù Lãnh Hoài Sân đã sớm nói rõ với cô rằng Ám Dạ là một sự tồn tại như thế nào, nó không phải là một tổ chức từ thiện, nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng người
trong lòng cô là một anh hùng cái thế nâng đó chính nghĩa.
Giống như khi còn rất nhỏ nhìn thấy Ultraman sẽ nghĩ rằng mình hoặc là bạn trai tương lai của mình cũng sẽ có một chiếc đồng hồ có thể biến thành anh hùng
Ultraman, sau đó vùng dậy khi quái thú tập kích nhân loại.
Hiện tại cô đã mười tám tuổi, nhưng thật ra sâu trong nội tâm vẫn chưa thoát khỏi ảo tưởng thời thiếu nữ.
Quá ngây thơ.
Sao mà Lãnh Hoài Cẩn lại có thể coi trọng một cô gái như vậy chứ.
Lãnh Hoài Cẩn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần lộ ra vẻ mất mát, nhưng mà ánh mắt chỉ ảm đạm đi một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Tuy rằng chỉ là một bài kiểm tra tâm lý, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, khi đối mặt với tình huống bất đắc dĩ, nữ sát thủ của Ám Dạ vẫn phải hy sinh.
Lần tân binh này phá lệ tuyển nhiều nữ sinh như vậy chính là vì chuẩn bị tiến vào Cực Lạc Yến.
Môi trường xa hoa đồi truỵ như vậy, anh làm sao có thể để cô đi mạo hiểm.
Thật ra sau khi nói ra, trong lòng Thẩm Vị Ương cũng không thoải mái hơn là mấy.
Lãnh Hoài Cẩn không thích cô, cô nói ra loại lời buông bỏ này vốn không làm cho anh khó chịu hay không gợi nổi một chút gợn sóng trong lòng, mà cuối cùng người
xấu hổ còn không phải là cô sao?
hỏi.
Cô cắn răng, có hơi hối hận vì vừa rồi không có đầu óc nói ra những lời xấu hổ như vậy.
Nhưng dần dần, sau khi chạy mười cây số, cô cũng không còn sức lực để suy nghĩ về những điều lộn xộn này.
Quá mệt mỏi, cô không cảm nhận được sự tồn tại của hai chân nữa.
Nhưng hôm nay cô định sẽ chạy 20 km.
Bây giờ mới được một nửa thôi.
“Em còn muốn tiếp tục không?” Lúc chạy qua tấm biển đánh dấu khoảng cách, Thẩm Vị Ương còn đang tiếp tục chạy về phía trước, Lãnh Hoài Cẩn bất ngờ mở miệng
số.
Thẩm Vị Ương đã không còn sức để nói gì nữa, chỉ cắn răng im lặng chạy về phía trước, giơ hai ngón tay lên với anh, nói cho anh biết mình phải chạy hai mươi cây
Lãnh Hoài Cẩn giận dữ. “Em điên à? Hôm nay mới là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên em ra vẻ làm gì chứ?!”
Anh là một người đã quen với cuộc sống hành quân, nếu trong một thời gian dài không huấn luyện cũng sẽ không chạy nhiều như vậy, chứ đừng nói đến Thẩm Vị Ương – một cô gái trước kia chỉ đi học và đọc sách.
nữa.
Anh đưa tay ra kéo cô, yêu cầu cô dừng lại.
Nhưng khi anh chạm vào cô, cô lập tức rơi nước mắt, căng thẳng hét lên: “Đừng chạm vào tôi…”
Thấy tâm trạng của cô không ổn, tay Lãnh Hoài Cẩn khó khăn dừng lại giữa không trung, không dám tùy tiện chạm vào cô.
“Đừng, đừng chạm vào tôi, dừng… dừng lại thì không tiếp tục được nữa.”
Hiện tại đã đến cực hạn thân thể của cô rồi, nếu như lúc này xuất hiện ngoại lực quấy nhiễu, buộc phải dừng lại, cô sẽ không có cách nào tiếp tục tiến lên phía trước
Bây giờ tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn dựa vào “quán tính” mà chạy.
Bởi vì làm việc quá sức, nước mắt sinh lý rơi xuống đã bị gió lạnh đóng thành băng, nhưng cô nháy mắt mấy cái, làm cho cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn một chút, rồi
bướng bỉnh tiếp tục chạy về phía trước.
sao?
Cô phải chạy đến cuối cùng.
Nếu ngày đầu tiên đã bỏ cuộc, chẳng phải ngày hôm sau sẽ càng dễ tìm lý do để từ bỏ sao? Ngày thứ ba rồi ngày thứ tư, chẳng lẽ cô chỉ có thể cho heo ăn cả đời thôi
Lãnh Hoài Cẩn nhìn đôi mắt sáng ngời trong gió tuyết của cô, nhớ tới cảnh tượng lúc trước ở thôn nhỏ kia, thấy cô dùng một cây dao cắt hoa quả đè giết heo rừng rắn
độc, khi đó cô cũng có ánh mắt như vậy.
Một cái nhìn sáng sủa và kiên định.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy sự dẻo dai như vậy ở một người phụ nữ.
Nếu như giữ cô lại Ám Dạ, cô sẽ trở thành nữ sát thủ xuất sắc nhất, nói không chừng cũng có thể trợ giúp anh rất nhiều ở Cực Lạc Yến.
Nếu như không rung động với cô, anh sẽ không chút do dự mà giữ cô lại, huấn luyện cô trở thành cấp dưới xuất sắc nhất, lưỡi dao sắc bén nhất của mình.
Nhưng sau khi rung động, anh chỉ muốn cô bình an đơn thuần sống một đời.
Nhìn cô vừa rơi lệ vừa kiên trì chạy tới mục tiêu 20km, tuy rằng trong lòng rất do dự nhưng Lãnh Hoài Cẩn đã không thể động thủ bắt buộc cô dừng lại.
Cô đã chạy được hai phần ba mục tiêu, cơ hồ chỉ còn lại nửa cái mạng, lúc này anh kêu cô dừng, cảm giác thất bại sẽ cắn nuốt nửa cái mạng của cô, sau này cô sẽ trở
nên vô dụng.
Chỉ có để cô chạy đến cuối cùng, cô mới có thể hoàn toàn “sống” lại.
Anh không nói gì nữa, trầm mặc đi theo cô, giống như lúc đầu chạy ở bên cạnh cô, theo tốc độ của cô cùng nhau chạy về đích cô muốn.
Đến đích, cô quả nhiên giống như một tờ giấy trắng mỏng manh trong gió lạnh thấu xương, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Nhưng nụ cười trên mặt cô vô cùng rực rõ, là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy, giống như cầu vồng sau mưa vậy.
Anh trầm mặc ôm cô vào trong ngực, sau đó gọi điện thoại cho Trác Thính Phong, bảo anh ấy lái xe mang băng–ca tới.
Thẩm Vị Ương tái nhợt cười, không biết là thật sự thất vọng, hay chỉ là trêu chọc mà thôi.
“A, thật… thật sự gọi băng–ca… lại đây sao? Tôi… tôi tưởng anh sẽ… sẽ ôm tôi hoặc cõng tôi về.”
Cô như một con mèo con yếu ớt ỷ lại cọ vào lòng anh.