“Mộ Dung Văn Dư thật sự sẽ giúp cậu sao?”
Thẩm Vị Ương vẫn còn hơi lo lắng.
Hôm nay cô đã phạt Tùy Tố đến mức như vậy, nhưng cũng không thấy Mộ Dung Văn Dư đến đây ra mặt nha.
Điền Tiểu Hòa thật vui vẻ lên tiếng: “Đó là bởi vì chị Mộ Dung thích cậu hơn đó, nên mới giúp cậu trừng phạt Tùy Tố.”
”Bình thường tớ bị bắt nạt, chị ấy đều chủ động giúp đỡ tớ, con người của chị ấy tốt lắm, chỉ trong lúc huấn luyện thì mới nghiêm khắc đối với chúng tớ thôi.”
Điền Tiểu Hòa dứt lời thì nghe được âm thanh từ trạm canh gác vọng lại, lập tức co giò chạy vội.
“Vị Ương, tớ không nói với cậu nữa, tớ đi tập hợp.”
Thẩm Vị Ương gật đầu, nhìn bóng dáng của cô ấy chạy thoăn thoắt về phía trước, cô bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Mặc kệ thái độ của Mộ Dung Văn Dư đối với Tùy Tố như thế nào, chỉ cần lúc cô không ở đây, cô ta có thể che chở cho Điền Tiểu Hòa là được rồi.
Đến lúc quay trở lại phòng bếp bên kia, cô áy náy kể lại diễn biến câu chuyện cho đầu bếp La nghe một chút.
Đầu bếp La nghe xong cũng không lên tiếng phê bình cô, nhưng lại khá lo lắng nhìn cô, hỏi: “Người tên Tùy Tố chính là cô chủ nhà họ Tùy?”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Chính là cô ta.”
Cô thấy làm lạ nên hỏi đầu bếp La: “Ngài cũng biết cô ta sao?”
Đầu bếp La cười nói: “Cháu đừng thấy tôi chỉ là một người nấu cơm ở sau bếp, nhưng về mặt tin tức tôi cũng nắm bắt nhạy bén lắm đấy. Hơn nữa gia đình kiểu như nhà họ Tùy mà lại đưa con gái đến Ám Dạ này để huấn luyện, thì vốn là một chuyện hết sức ngạc nhiên rồi, mọi người ai cũng có lòng hiếu kì, nói ra nói vào nhiều mà.”
Cũng đúng, diện tích hòn đảo của tổ chức Ám Dạ này không quá lớn, hơn nữa Tùy Tố cũng là người không biết khiêm tốn.
“Nhưng mà cô gái à!” Đầu bếp La nhìn cô thở dài, nói: “Tại sao đang tốt đẹp mà cháu lại đi đắc tội cô chủ nhà họ Tùy đó làm gì, nhà bọn họ coi cô ta như bảo vật, chiều
chuộng hết mực, cháu đắc tội với cô ta, e là mệt dài dài đó.”
Thẩm Vị Ương không thèm để ý, nhún vai nói: “Kệ cô ta đi, binh đến thì tướng chặn thôi.”
Hơn nữa cô cũng không ở đây chung đụng với Tùy Tố được bao nhiêu lâu, sau khi thi đấu tuyển chọn kết thúc, cô cũng sẽ rời khỏi đây, lấy thân phận người chiến thắng
mà rời khỏi một cách xinh đẹp.
Người đàn ông máu lạnh như Lãnh Hoài Cẩn, vậy mà lại dám dùng phương pháp kiểm tra thiếu tôn trọng người khác như vậy, cô thật là đã nhìn lầm.
Về sau thì ai đi đường nấy đi.
Nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ của anh ngày hôm đó, Thẩm Vị Ương vô cùng tức giận.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác mất mát trong lòng.
Người đã tổ chức sinh nhật cho mình, lấy cái bật lửa xem như pháo hoa cho cô xem, sao lại chỉ tồn tại trong vòng một buổi tối.
Tất cả sự dịu dàng của anh chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Ngày hôm sau, lúc cô thức dậy, tuyết đã rơi rất dày ở bên ngoài.
Tuyết rơi rất nhiều, có lẽ từ tối hôm qua đã bắt đầu rơi, vào buổi sáng lúc cô ra cửa, trên mặt đất đã có một tầng thật dày, thời tiết cũng lạnh hơn.
Thẩm Vị Ương dậm chân một cái, khoác cái áo khoác đi theo đầu bếp La nấu thức ăn cho heo, làm xong việc này, một lát nữa cô còn phải chạy bộ buổi sáng, mỗi một
hạng mục huấn luyện mà bọn Tùy Tố tập dợt mỗi ngày, cô không cho phép mình bỏ qua một cái nào.
Hôm nay trời thật sự quá lạnh, khi cô nhưng bàn tay vào nước, bàn tay lập tức kết băng, vừa lạnh vừa đau, làm cô liên tục run rẩy.
“Tụi mày ngoan ngoãn ăn cơm nha, chỉ còn hai tháng nữa là đến cuối năm, cho tới lúc mừng năm mới cũng không biết tụi mày lớn được bao nhiêu.”
Nhìn mấy con heo con đang chen chúc ở bên cạnh rào chắn để chuẩn bị ăn cơm, Thẩm Vị Ương thấy hơi tiếc thương cho tụi nó.
“Ai, tại sao tao lại thích tụi mày như vậy chứ, bây giờ mà kêu tao ăn thịt heo, có lẽ tao cũng ăn không vô luôn đó.”
Cô lấy bàn tay bị sưng đỏ lên vì đông lạnh mà sờ con heo béo nhất, trong lòng thương tiếc không thôi.
“Cô gái, lại đây ăn hai cái bánh bao thịt heo đi rồi chạy bộ, nếu không phân nửa mục tiêu quy định cháu cũng chạy không nổi đâu.”
Đầu bếp La lấy ra hai cái bánh bao thịt nóng hôi hổi vừa hấp xong đưa qua cho cô.
Thẩm Vị Ương lập tức nhận lấy, cắn một miếng thật to, thỏa mãn nói: “Thật thơm, thật ngon nha.”
Mấy con heo con: “…”
Vừa mới nói không đành lòng mà?
“Ai, cháu có ý chí tiến lên phía trước như vậy, tôi cũng vui vẻ thay cháu. Người của Ám Dạ không nhiều lắm, trừ bỏ những người mới vào, mặt khác đều đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, việc ở phòng bếp này cũng không quá nhiều, cháu cứ an tâm huấn luyện, làm tốt công việc cho heo ăn là được rồi.”
“Vâng, cám ơn đầu bếp La.”
Đầu bếp La cổ vũ cô vài câu rồi vào phòng bếp tiếp tục làm việc, Thẩm Vị Ương ăn hết một miếng bánh cuối cùng, sau đó lập tức nhanh chân chạy bộ quanh hòn đảo của Ám Dạ.
Đảo nhỏ này cũng khá tốt, diện tích không quá lớn, chạy nửa vòng là mười kilomet.
Nhưng mà cô muốn chạy một vòng.
Chỉ khi nào ra sức cố gắng nhiều hơn người khác, cô mới có thể bảo đảm được mục tiêu cuối cùng không bị thất bại.
Trong tình thế này, bắt buộc cô phải trở thành người chiến thắng trong cuộc tuyển chọn.
Nhưng khi cô vừa mới chạy được hơn một kilomet một chút, cô đã bắt đầu cảm thấy cơ thể khó thở, hai chân nặng như đeo chì, nặng đến nỗi cô không thể nào nhấc
chân lên được.
Chẳng lẽ Thẩm Vị Ương cô đây có được IQ thật khủng, nhưng chỉ số thể năng lại thấp đến mức như vậy sao, hu hu hu hu.
Không chạy nổi, không chạy nổi nữa, mệt chết rồi.
Cô lại nhớ đến khi còn học ở trường trước kia, lúc làm bài kiểm tra thể dục tám trăm mét, mỗi lần chạy xong cô giống như bị liệt hết cả người, trong cổ họng khô khốc
như muốn xuất huyết, tức ngực, khó thở, buồn nôn, giống y hệt tình trạng hiện tại.
“Nếu cô không cố được nữa, tôi có thể gọi người đến dùng cáng khiêng cô về.” Lúc này, một giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe truyền vào tai cô.
Không, không hề dễ nghe một chút nào.
Chìm vào chế độ thanh khống* chưa hết một giây, khi thấy người đến chính là người mà mình ghét nhất hiện tại – Lãnh Hoài Cẩn, cả người Thẩm Vị Ương không thoải
mái chút nào.
Thanh khống: kiểu người say mê giọng nói hay.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn cũng không thèm để ý tới cảm nhận của cô, sau khi nói những lời châm chọc này xong, lại tiếp tục thản nhiên chạy về phía trước.
Anh đang dùng hành động để cười nhạo cô không đuổi kịp anh sao?
Nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, Thẩm Vị Ương đã không còn loại cảm giác màu hồng trước đây, chỉ cảm thấy trong lòng đang sục sôi lửa giận, không thể kiềm
xuống được.
Cô quên hết sức nặng và đau nhức trên đùi, đẩy nhanh tốc độ đuổi theo: “Nè, ý anh là sao?”
Lãnh Hoài Cẩn không thèm để ý tới cô, giữ vững mục tiêu, giữ đều nhịp thở chạy về phía trước.
Bước chân ổn định, vững chắc như một con chó già
**Bước chân ổn định, vững chắc như một con chó già: từ ngữ mạng, chỉ người mang lại cảm giác kiên định, vững chãi và an toàn.
Thẩm Vị Ương bị mất mặt, không muốn thở chung một vùng không khí với anh nữa, nên lập tức chạy nhanh hơn, muốn vượt qua mặt anh.
Nhưng cô nhanh, anh lại càng nhanh, luôn giữ vững tốc độ chạy song song với cô.
Cô tăng tốc liên tục hai lần, nên sức lực không thể chịu đựng nổi, bực tức quay về phía anh, hỏi: “Lãnh Hoài Cẩn, anh muốn gì?”
Người đàn ông ổn định như con chó già vẫn thờ ơ như cũ: “Tôi không thích làm người lạc hậu ở phía sau.”
“Nếu cô không muốn chạy song song với tôi, có thể chạy chậm lại, làm người lạc hậu ở phía sau.”
Thẩm Vị Ương xem thường liếc anh một cái, giận đến mức muốn lấy chân đá anh nằm thẳng cẳng trong đống tuyết để dạy dỗ anh cách làm người: “Anh không thích làm người lạc hậu ở phía sau thì tôi thích vậy chắc?”
“Trong từ điển của Thẩm Vị Ương tôi đây, không có cái từ “lạc hậu” này.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Cho nên em đang rất cần một quyển từ điển để học làm người.”