Nơi Lãnh Hoài Cẩn ở cách ký túc xá của họ một đoạn nên đi bộ cũng mất hơn mười phút. Nơi đó chỉ có một biệt thự nhỏ vô cùng đơn giản, nếu so với biệt thự trong
trang viên của nhà họ Lãnh thì một phần vạn cũng không bằng.
Gần đó còn có một số ngôi nhà trông khá bụi bặm và tồi tàn, có lẽ đến nơi này là đã chính thức bước vào nơi sinh sống của các thành viên Ám Dạ, thật sự thì buổi tối
mà đi trong khu biệt thự đầy bụi bặm mà còn tối tăm như này quả thực rất đáng sợ.
Cô khoác trên mình chiếc áo khoác quân đội vừa được phát hôm nay nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng từng đợt gió lạnh thổi thấu xương, bàn tay lộ ra để cầm hộp
thuốc đã tím tái vì lạnh.
Không biết trong phòng của Lãnh Hoài Cẩn có lò sưởi hay không.
Nói xui một tí nhỏ lát nữa anh nhìn thấy cô rồi tức giận không chịu cho cô vào thì không ổn, cô sẽ lạnh tới đông cứng mất.
Hay là cô nói với anh là chăn bị ướt rồi giả vờ đáng thương?
Có lẽ là bị lạnh tới đông não, trong đầu Thẩm Vị Ương còn nghĩ lung tung tới câu người ta hay nói gì mà nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng.
Cô biết rằng chỉ đêm nay cô mới có thời gian để theo đuổi anh.
Chị Mộ Dung nói ngày mai sẽ chính thức bắt đầu huấn luyện thân thể lần thứ nhất, đến lúc đó hoàn toàn là huấn luyện khép kín, không gặp được được người ngoài.
Tận một tháng lận.
Tận một tháng không được gặp anh ấy! Hu hu hu.
“Cô, cô Thẩm?”
Vệ Trạch vừa rời khỏi nhà Lãnh Hoài Cẩn đã nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang định gõ cửa, anh ta bị giật mình nên không chú ý mà nói rất to.
“Trời cũng khuya rồi, sao cô lại ở đây?”
“Nói bé thôi, nói bé thôi!”
Thẩm Vi Ương giật mình.
Cô nhìn vào trong phòng thấy không có tiếng động gì khác lạ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Vệ, tôi tới đưa thuốc cho cậu ba, tình hình cậu ba bây giờ thế nào rồi?”
Cô dùng ánh mắt lấy lòng nhìn Vệ Trạch, nhẹ giọng hỏi.
Da đầu Vệ Trạch tê dại vì bị cô gọi là “Anh Vệ“.
“Khụ khụ, hay là cô Thẩm cứ gọi thẳng tên tôi là Vệ Trạch đi.”
Thẩm Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ ừ, anh Vệ Trạch, cảm xúc bây giờ của cậu ba thế nào?”
Vệ Trạch: “… Khụ khụ, vẫn ổn chỉ là lần này bị đánh lén trúng đạn nên gần đây anh ấy đều rất không thoải mái, tâm trạng hẳn là cũng không tốt đâu.”
Anh ta liếc nhìn hộp thuốc trong tay Thẩm Vị Ương, có lòng tốt nói.
“Sao cô lại tới đưa thuốc cho anh ấy làm gì? Thôi đưa hộp thuốc cho tôi đi, để tôi giúp anh ấy uống thuốc cho.”
Bất kể tâm trạng của Lãnh Hoài Cẩn bây giờ đang như thế nào nhưng Vệ Trạch có thể khẳng định sau khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ hơn. Thẩm Vị Ương nhanh chóng giấu hộp thuốc ra sau lưng, không đồng ý nói: “Tôi tự làm, anh cứ giả vờ như chưa thấy tôi là được, Lãnh Hoài Cẩn sẽ không trách tội anh
đâu.”
Vê Trach: “…”
Tôi nên cảm ơn sự săn sóc của cô không?
Vệ Trạch vẫn tiếp tục muốn ngăn cản, Thẩm Vị Ương trực tiếp uy hiếp anh ta: “Anh mau đi đi, nếu không lát nữa Lãnh Hoài Cẩn tới đây nhìn thấy chúng ta, tôi sẽ nói là
anh dẫn tôi đến đây.”
Vê Trach: “”
Thẩm Vị Ương rất “hiểu chuyện” tận tình khuyên nhủ anh ta: “Anh Vệ Trạch, tôi biết anh ấy không muốn gặp tôi nhưng tôi lại rất thích anh ấy. Ngày mai tôi phải tham gia huấn luyện, sẽ không thể nhìn thấy anh ấy trong vòng một tháng lận.”
“Không có tôi anh ấy vẫn bình yên, nhưng tôi không có anh ấy sẽ chết mất.”
Cả người cô đều toát lên vẻ nhu nhược đáng thương, hai mắt óng ánh nước, trông rất dễ mủi lòng.
Cuối cùng Vệ Trạch vẫn mềm lòng.
“Vậy tôi sẽ coi như không thấy cô tới nhưng cô cũng phải cẩn thận một chút, cậu ba không thích mấy kẻ dính người đâu.”
Thẩm Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi, tôi chỉ vào cho anh ấy uống thuốc thôi, ngắm anh ấy một chút là được rồi.”
Lúc này Vệ Trạch mới rời đi nhưng lại quên mất không đóng cửa lại.
Vì thế Thẩm Vị Ương lén ôm hộp thuốc lẻn vào, sau đó lại lén đóng cửa lại.
Phòng khách tối như mực nhưng vẫn có thể thấy được mọi thứ được trang trí rất đơn giản, cho thấy chủ nhân của nó cũng chẳng hề để tâm, khiến cả căn phòng toát ra
vẻ lạnh lẽo, không có hơi người.
Đừng nói tới căn biệt thự nhỏ hẻo lánh của Lãnh Hoài Cẩn trong trang viên nhà họ Lãnh kia, cái phòng nhỏ này so với căn biệt thự kia của nhà họ Lâm trông chẳng khác
gì nhà đất, đã thế còn không có lò sưởi.
Thẩm Vị Ương đứng đó co ro một lúc sau đó mới nhẹ nhàng đi lên tầng.
Trên tầng có vài căn phòng nhưng chỉ có phòng trong cùng là có đèn sáng, chắc hẳn Lãnh Hoài Cẩn đang ở trong đó.
Trái tim bé nhỏ của cô run rẩy không thể kìm chế, cô rón rén cầm theo hộp thuốc đến gần.
Cửa phòng ngủ khép hờ, cô đẩy nhẹ là mở, sau đó cô nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông đẹp trai bước ra từ phòng tắm.
“A-!”
Cô hét lên một tiếng, ném hộp thuốc xuống đất rồi nhanh chóng bịt hai mắt lại.
Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh cơ bụng săn chắc vừa thấy, sự háo sắc của cô lại nổi lên khiến cô không khống chế được chừa ra một kẽ hở nhỏ giữa hai ngón tay.
Lãnh Hoài Cẩn:“”
“Sao em lại tới đây?”
Sau khi mặc áo tắm vào, anh hơi nhíu mày, không vui nhìn cô hỏi.
“Sao em biết tôi ở chỗ này?”
Cô vẫn giả vờ như không nghe thấy lấy tay che mắt lại, không dám động đậy một tí gì.
Lãnh Hoài Cẩn tức giận cười ra tiếng, kéo tay cô xuống, cúi đầu bất đắc dĩ đến gần cô nói: “Tôi đã nói với em, nếu không có chuyện gì quan trọng mà tự mình tới chỗ tôi thì sẽ phải chịu trừng phạt.”
Anh đang nói về hình phạt thực sự, là loại hình phạt dựa theo quy củ của Ám Dạ.
Nhưng bây giờ anh ở gần như vậy, Thẩm Vị Ương vẫn có thể cảm nhận được hơi nước còn sót lại trên người anh, tim cô đập loạn xạ không tự chủ được.
Cô thực sự lo rằng anh sẽ nghe thấy thế nên căng thẳng không dám cử động tí nào.
Bây giờ nghe anh mờ ám nhắc tới “trừng phạt” dưới tình huống như vậy, cô chợt nghĩ đến mấy tình tiết trong các bộ tiểu thuyết về tổng tài bá đạo Mary Sue mà cô đã đọc trước đây, cô lập tức đỏ mặt tới mức có thể vắt ra máu.
Không thể nào không thể nào!
Lãnh Hoài Cẩn đang trêu chọc cô sao?
Làm ơn, làm ơn đừng tới gần cô như vậy, cô không chịu được đâu.
“Tôi, tôi tới để cho anh uống thuốc.”
Cô căng thẳng đẩy anh ra.
Lãnh Hoài Cẩn không chút chuẩn bị, bị cô đẩy về phía sau, may mà Thẩm Vị Ương phản ứng kịp, cô nhanh chóng nắm lấy tay của anh kéo ngược về phía cô, kết quả là cô mất cân bằng ngã xuống sofa, Lãnh Hoài Cẩn cũng ngã theo đè lên người cô.
Qua lớp khăn tắm mỏng, cô có thể cảm nhận được lồng ngực cứng rắn và từng thớ cơ bắp nóng rực cuồn cuộn của anh.
Sao lại thành ra như vậy rồi?
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng dò xét của người đàn ông trước mặt, cô cảm giác mình muốn chết quách luôn cho rồi.
Lãnh Hoài Cẩn cũng không khá hơn bao nhiêu, sự mềm mại và mùi hương của người dưới thân đủ khiến anh phát điên, anh cũng không phải người sẽ để bản thân phải
chịu thiệt nên sau khi nhìn cô một cái thật lâu, anh liền cúi đầu xuống hôn cô, mạnh mẽ cướp đoạt mật ngọt trong miệng cô…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!