“Đúng đấy Thẩm Vị Ương, cô vu khống hãm hại người khác như vậy cũng thật thiếu đạo đức.”
Triệu Miêu Miêu phụ hoạ theo.
“Tố Tố tốt tính và lương thiện như vậy, cũng đã nhường giường dưới cho cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Lương thiện, cô ta nhường giường dưới cho cô?
Lẽ nào dưới giường vốn dĩ không phải là của cô sao?
Thẩm Vị Ương nhìn hai gương mặt buồn nôn của Tùy Tố và Triệu Miêu Miêu, cô chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Những cô gái khác ở xung quanh cũng bắt đầu khẽ bàn luận, cũng có một vài Thánh Mẫu cảm thấy trong tình huống không có chứng cứ như vậy cô không thể đổ oan
cho Tùy Tố, mặc dù bọn họ biết người duy nhất làm nên chuyện này chỉ có Tùy Tố.
Lúc Tùy Tố nhìn chằm chằm Thẩm Vị Ương và nghĩ là cô định làm gì đó thì đột nhiên Thẩm Vị Ương thả lỏng nắm đấm và đi ra ngoài.
Tùy Tổ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta cũng không muốn làm to chuyện. Tốt nhất là Thẩm Vị Ương nên tức giận mà bỏ đi, cái con khốn này, cô ta nên dạy dỗ cho cô một chút để cho cô biết ai mới là
chị đại trong ký túc xá này!
“Nhìn cái gì, cứ cho là hôm nay cô đứng sai phe, nhưng sau này thành thật một chút cho tôi, cô phải biết ai dễ trêu và ai không dễ chọc vào.”
Triệu Miêu Miêu cáo mượn oai hùm trừng mắt nhìn Điền Tiểu Hòa trên mặt có thêm một dấu tay và nói.
Thẩm Vị Ương đi rồi, Điền Tiểu Hòa có chút cô đơn ngồi ở đó với dấu tay trên mặt.
Bị Triệu Miêu Miêu cảnh cáo như vậy, cô ấy không dám nói lời nào, chỉ sợ đắc tội cô ta.
Nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Điền Tiểu Hòa, trong lòng Tùy Tố khẽ động, nhìn cô ấy và nói: “Tôi không muốn ngủ giường trên, tôi thấy cô ngủ giường dưới vị trí cũng không tệ, tôi và cô đổi với nhau đi.”
Điền Tiểu Hòa vừa mới bị Tùy Tố đánh một cái, đáng ra cô ấy nên cảm thấy bực bội và không đồng ý với yêu cầu ngang ngược này của cô ta.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hung dữ này của Tùy Tố, Điền Tiểu Hòa chỉ dám im lặng gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi dọn dẹp đồ ở trên giường mình.
Thực sự là đồ hèn! Đến tức giận cũng không dám!
Tùy Tố khinh bỉ lườm Điền Tiểu Hòa một cái.
Sớm biết như vậy, ngay từ đầu đã đổi với cô ả, vậy thì lúc chiều đã không phải đối đầu với Thẩm Vị Ương kia rồi.
Nhưng mà cho dù Thẩm Vị Ương có cứng đầu thì có làm sao, còn không phải đã bị cô ta đuổi ra ngoài sao?
Trời lạnh như vậy, cô chắc chắn thà ngủ bên ngoài chứ cũng không muốn ngủ trong chiếc chăn bông lạnh như vậy.
Nếu không có cô, Tùy Tố cũng không thể ra uy với mọi người.
Nhớ tới dáng vẻ của Thẩm Vị Ương, Tùy Tổ hài lòng nở nụ cười, bắt đầu thả đồ của mình lên giường của Điền Tiểu Hòa.
Triệu Miêu Miêu chủ động đi tới giúp cô ta trải giường chiếu, bộ dạng lấy lòng cô ta giống một con chó Nhật: “Tố Tố, cái đệm giường này của cậu cao cấp quá, vừa nhìn đã thấy rất đắt, cậu là cô chủ của nhà nào thế?”
Tùy Tố thản nhiên mỉm cười, trong giọng nói lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Cậu nhìn người chuẩn đấy, nhưng ở đây tớ và các cậu đều giống nhau, cậu cứ coi tớ là một cô gái trong
gia đình bình thường là được rồi.”
Triệu Miêu Miêu lập tức nịnh hót: “Tố Tố thật tốt, lần đầu tiên tớ nhìn thấy một cô chiêu dễ tính như cậu. Không kiêu căng tự mãn như Thẩm Vị Ương kia, con nhà lính
mà tính nhà quan, chỉ sợ cái mạng đó còn mỏng hơn cả giấy.”
“Đêm nay cô ta lại còn muốn đổ oan cho cậu muốn hãm hại cô ta, nực cười chết đi được. Cô ta cũng không suy nghĩ một chút, cô ta có cái gì tốt mà để cho cậu ghen ghét, hãm hại! Cô ta coi trọng bản thân quá mức rồi!”
Những cô gái đến một nơi như Ám Dạ, ngoại trừ Thẩm Vị Ương và Tùy Tố có mục đích khác thì hầu như những cô gái khác đều không có xuất thân tốt đẹp.
Người sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn sẽ rất kiên cường, nhưng cũng có vài người có xuất phát điểm thấp sẽ vô cùng hâm mộ những người được sinh ra trong chăn
ấm nệm êm, luôn điên cuồng quỳ gối nịnh hót bọn họ.
Triệu Miêu Miêu chính là người như thế, sau khi thân phận cô chủ nhà giàu của Tùy Tố bại lộ, lại có một người giống Triệu Miêu Miêu đến và bắt đầu nói xấu Thẩm Vị
Ương.
“Tôi thấy, cô ta tự làm ướt chăn rồi muốn vu oan cho Tố Tố thì có.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự là Tổ Tổ làm ướt thì sao cô ta không lấy bằng chứng ra? Cô ta như vậy không phải là muốn đổ oan cho Tố Tổ sao? Đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
“Thế nên nãy cô ta mới chột dạ đi ra ngoài đó, chắc là sợ khi chúng ta nhận ra sẽ khiến cô ta mất mặt.”
Mấy người con gái mồm năm miệng mười chỉ trích Thẩm Vị Ương.
Điền Tiểu Hòa đang yên lặng sắp xếp đồ ở giường trên, sau khi nghe thấy như vậy không nhịn được mà phải giải thích rõ giúp cho Thẩm Vị Ương: “Vị Ương không phải loại người như vậy, mọi người không nên nói bậy nói bạ.”
Tùy Tố nheo lại mắt, nguy hiểm nhìn Điền Tiểu Hòa, tức giận nói: “Cô có ý gì? Thẩm Vị Ương không phải loại người như vậy, vậy tôi là người như vậy sao? Cô vẫn cảm
thấy tôi làm ướt chăn, cô cũng muốn vu oan cho tôi à?”
Không đợi Điền Tiểu Hòa nói chuyện, Triệu Miêu Miêu đã hiểu “thánh chỉ” mà giẫm lên cầu thang và kéo cô ấy xuống.
“Cô xuống đây cho tôi! Cô còn dám nói giúp con ả độc ác đó hả? Nếu hai người đã thân thiết với nhau như vậy thì tối nay cô hãy ngủ ở ngoài trời lạnh lẽo cũng cô
ta đi.”
Điền Tiểu Hòa sợ bản thân mình ngã thẳng xuống từ giường trên nên đành phải bị Triệu Miêu Miêu tức giận kéo xuống giường.
Vừa mới xuống Tùy Tố đã tát vào mặt cô ấy một cái, cô ấy lại bị Triệu Miêu Miêu đè mạnh xuống. Cô ấy không hề có cơ hội phản kháng, chỉ đành phải cắn răng chịu
đựng.
Ánh mắt Tùy Tố tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô ấy. “Tôi cảnh cáo cô, sau này không nên nói chuyện lung tung, đừng vì tôi dễ tính mà muốn giảm lên đầu tôi làm mưa làm gió! Cô… A…!”
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị một người đá trúng, còn đau đớn ngã nhào lên chiếc giường mình đã dọn dẹp sẵn.
Không chờ cô ta kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, Thẩm Vị Ương đã nâng một thùng nước đá lên và dội xuống ngay trên đầu cô ta.
Cái lạnh thấu xương ập tới, lỗ chân lông khắp người Tùy Tố co rút nhanh vì bị kích thích, da đầu tê dại, tay chân lạnh toát như vừa rơi vào hầm băng. Cả người cô ta lập tức mất cảm giác vì lạnh, hơn nữa vừa rồi đã bị đạp mạnh một cái nên lúc này đủ loại cảm giác trộn lẫn vào nhau khiến cho cô ta đau đớn đến mức không muốn sống
nữa.
Đợi đến khi phản ứng lại cô ta tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vị Ương, ánh mắt tức giận nhưng hàm răng lại run cầm cập, không nói ra được một câu hoàn
chỉnh giống như bị mắc bệnh Parkinson,
Lúc này đã bắt đầu vào mùa đông, phòng ký túc xá mười mấy người lạnh như băng. Đừng nói là máy sưởi, đến cả chậu than cũng không có, vậy mà bây giờ Tùy Tố lại bị Thẩm Vị Ương giội cho một thùng nước đá bẩn thỉu.
Nhìn dáng vẻ toàn thân run lên vì lạnh cùng với sắc mặt tái nhợt của Tùy Tố, Triệu Miêu Miêu và các cô gái mắng chửi Thẩm Vị Ương vừa nãy đều lùi về sau một bước theo bản năng và duy trì khoảng cách an toàn với Thẩm Vị Ương.