“Gọi điện thoại cho Lãnh Diệp.”
Qc mặt Lãnh Hoài Cẩn càng ngày càng khó coi.
Thế nhưng lúc Vệ Trạch cầm điện thoại lên định gọi cho Lãnh Diệp thì lại bị anh ngăn lại: “Quên đi, tìm em ấy cũng vô dụng.”
Với tính cách và năng lực của Thẩm Vị Ương, có khả năng lần này tự cô tìm tới cũng nên.
Chắc chắn Lãnh Diệp không có gan nói cho cô biết chuyện ở bên này, có lẽ hôm đó cô đã phát hiện được cái gì đó trong phòng anh.
Mặc dù anh đã xoá tất cả dữ liệu trong máy tính từ xa nhưng không biết chừng trong phòng còn manh mối nào đó mà anh quên cũng nên, dù sao đã rất lâu rồi anh
không về bên đó.
“Đuổi cô ấy về đi.”
Lãnh Hoài Cẩn thở dài: “Nói tôi không có ở đây, nếu như cô ấy còn lăn tăn về chuyện lúc trước, tôi sẽ cho cô ấy một tờ chi phiếu, bảo cô ấy dùng tấm chi phiếu đó mua
lại căn nhà của ông ngoại cô ấy, coi như là tôi bồi thường cho cô ấy.”
Trực giác cho Vệ Trạch biết chuyện này có chút không ổn: “Cô Thẩm không phải người dùng tiền là có thể đuổi đi, hơn nữa lòng tự trọng của cô ấy rất cao, nếu anh
dùng cách này để qua loa với cô ấy chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng.”
Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt, anh không để tâm nói: “Cứ nói với cô ấy như vậy đi.”
Nếu Thẩm Vị Ương vì vậy mà chán ghét anh thì đây cũng coi như là một chuyện vui.
Vào thời điểm này, anh thực sự không có tâm trạng để nói chuyện tình cảm nam nữ với một cô gái nhỏ.
Có lẽ vào hôm sinh nhật cô ngày đó, anh không nên đến tìm cô.
Anh vốn định sau hai năm nữa nếu có cơ hội sẽ đi tìm cô, thế nhưng bây giờ cô lại chủ động đến đây, không thể nghi ngờ đã đụng đến ranh giới cuối cùng của anh,
khiến cho anh cảm thấy hối hận và nghi ngờ quyết định trước đây mình đưa ra căn bản là sai.
Vệ Trạch thấy anh một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần thì biết mệnh lệnh này của anh không có khả năng thay đổi, anh ta không thể làm gì khác hơn là cầm chi phiếu đi
ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Vị Ương vừa xuống máy bay, dựa theo chỉ dẫn của Lãnh Hoài Sân cẩn thận lẻn vào nhóm học viên mới đến Ám Dạ, giả vờ như mình đi cùng bọn họ.
Lãnh Hoài Sân đã nói cho cô biết rất nhiều, cô không thể gây rắc rối cho anh ta càng không thể để cho Lãnh Hoài Cẩn biết.
“Này, cô mới tới à? Sao tôi chưa gặp cô bao giờ?”
Một nữ sinh thấy cô thì đột nhiên tới gần hỏi, cô ta không vui dùng củ chỉ huých vào hông cô.
Thẩm Vị Ương sửng sốt, cô lập tức gật đầu nói: “Ừ, vừa nãy tôi đi vệ sinh nên giờ mới đến.”
“Có thật không đó?” Người phụ nữ đó nghi ngờ, cô ta vẫn dùng vẻ mặt đánh giá nhìn cô: “Vừa nãy ở trên máy bay tôi không nhìn thấy cô.”
Tóc cô ta uốn sóng lớn, môi thì tô son đỏ chót, gương mặt rất sắc sảo, ngay cả khi cô ta mặc đồng phục của Ám Dạ cũng không thể che lấp được thân hình quyến rũ
của cô ta.
Thẩm Vị Ương cảm giác cô nàng này không phải là người dễ chọc.
Cô lúc này chưa thể gặp mặt trực tiếp với Lãnh Hoài Cẩn, cho nên không dám gây sự chỉ có thể nịnh nọt cô ta nói: “Chị, tôi không đẹp bằng chị cho nên đứng giữa đám đông cũng không làm người khác chú ý, tất nhiên chị không có ấn tượng với tôi rồi.”
Không có người phụ nữ nào không thích người khác khen mình đẹp, nhất là người phụ nữ mà ngay cả ở nơi huấn luyện nghiêm khắc như Ám Dạ cũng không quên trang điểm như này.
Quả nhiêu người phụ nữ kia chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không tiếp tục làm khó cô nữa mà đi về phía trước đội ngũ.
Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm.
“Không tệ, rất thông minh.”
Cô vừa thở phào thì bị một người đi đến đạp vào vai, khiến cô sợ đến mức cơ thể cứng đờ, cô đề phòng nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp và gợi cảm.
Không giống như người phụ nữ vừa rồi nhờ trang điểm để có được vẻ đẹp, người phụ nữ này dù để mặt mộc cũng có thể nhìn ra được các được nét sắc sảo trên người
mặt cô ta, làm cho người nhìn có cảm giác hơi khó phân biệt, thế nhưng khuôn mặt lại không nghiêm nghị như của đàn ông, chỉ có vẻ đẹp quyến rũ khiến người ta không rời
được mắt, chưa kể làn da còn đẹp đến mức không cần trang điểm.
“Xin chào.”
Thẩm Vị Ương thấy tính cách của cô ta hình như tốt hơn người phụ nữ kia rất nhiều nên nhiệt tình chào hỏi cô ta.
Quả nhiên tính cách của cô ta rất tốt, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Xin chào, tôi là Mộ Dung Văn Dư là người phụ trách quản lý các cô, cậu hai nhờ tôi chăm sóc cô thật tốt.”
Sợi dây căng thẳng trong đầu Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nếu như cô ta là người mà Lãnh Hoài Sân nhờ tới thì cô cũng không cần lo lắng chuyện Lãnh Hoài Sân đưa cô đến bây bị bại lộ.
Mộ Dung Văn Dư nhất định sẽ xử lý tối mọi chuyện.
“Người vừa nói chuyện với cô đó là Tùy Tố, cô phải cẩn thận cô ta, cô ta là người cuồng nhiệt theo đuổi cậu ba.”
Là người theo đuổi Lãnh Hoài Cẩn sao?
Đã theo đuổi đến tận đây rồi à?
Thẩm Vị Ương nhìn về phía Tùy Tổ trong lòng cảm thấy khó chịu.
Thì ra trên đời này có rất nhiều cô gái vì anh mà sẵn sàng như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô cho là mình rất can đảm thế nhưng trong mắt anh, việc cô làm lại chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Mộ Dung Văn Dư cũng nhắc nhở cô: “Tốt nhất cô đừng đụng vào cô ta, Tùy Tố là cô chủ nhà họ Tùy một trong mười thế gia lớn, anh của cô ta bây giờ đang là bộ trưởng
Bộ quốc phòng, bố mẹ cô ta lớn tuổi rồi mới sinh được cô con gái nhỏ này. Cô ta là cháu gái duy nhất của nhà họ Tùy nên họ rất nuông chiều, lần này cô ta có thể đến đây cũng là do mối quan hệ của nhà họ Tùy.”
Trong lòng Thẩm Vị Ương không biết nên diễn tả như thế nào: “Sao phải tới nơi này chịu tội chứ? Nhà cô ta có năng lực như vậy sao không trực tiếp ép Lãnh Hoài Cẩn cưới cô ta.”
Mộ Dung Văn Dư nhìn dáng vẻ ghen tuông không vui của cô cười nói: “Nếu không phải do Lãnh Hoài Cẩn và bà cụ Lãnh quan hệ căng thẳng, bà ấy không làm chủ được cho anh ấy thì nói không chừng chuyện này sẽ thực sự xảy ra.”
Thẩm Vị Ương nhờ tới chỗ ở của Lãnh Hoài Cẩn trong nhà họ Lãnh nằm ở trong khu vườn hoang vắng thì trong lòng không thoải mái nói: “Tại Sao bà cụ Lãnh lại không thích anh ấy vậy?”
Không phải các cụ trong nhà rất thích một người con trai vừa đẹp trai vừa tài giỏi như Lãnh Hoài Cẩn sao?
Mộ Dung Văn Dư còn chưa kịp trả lời thì Vệ Trạch đã dẫn người tới.
Thẩm Vị Ương ngay lập tức trốn sau lưng Mộ Dung Văn Dư, bởi vì trước đây Vệ Trạch đã từng gặp cô.
Thế nhưng Vệ Trạch đã gọi tên cô: “Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Vị Ương lúc này mới lúng túng đi ra nhìn anh ta nói: “Vệ Trạch đã lâu không gặp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!