Sau khi tài xế lái xe rời đi, Thẩm Vị Ương không có vào nhà chính mà đi thẳng về phía biệt thự mà cô đoán là của Lãnh Hoài Cẩn.
Cho dù vì sao Lâm Thư Đồng lại vào được, vì sao cô ta có thể gặp được bà cụ Lãnh, hiện tại mối quan hệ giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn vẫn chưa có rõ ràng, cho dù có được
làm rõ thì cô cũng không nên gặp bà nội của anh vào lúc này.
Nếu đúng như lời người tài xế nói, bà cụ Lãnh không thích Lãnh Hoài Cẩn, vậy thì cô không thể lại gây rắc rối cho Lãnh Hoài Cẩn vào lúc này.
Lâm Thư Đồng nơm nớp lo sợ đợi trong phòng khách rất lâu cũng không tìm thấy bà cụ, còn kêu Thẩm Vị Ương đi mua quà nhưng lại chậm chạp chưa xuất hiện, làm hại cô ta bây giờ không tìm được chủ đề để gọi bà cụ.
Lúng túng đứng đó một lúc, không ai bảo cô ta ngồi xuống, cô ta cảm thấy chân đã tê rần, lập tức tự ý ngồi xuống ghế sô pha.
Dù gì nhà họ Lãnh cũng là gia đình quyền quý, mà người giúp việc đứng như khúc gỗ ở bên cạnh, cũng không biết mời khách ngồi xuống.
Cô ta phàn nàn trong lòng.
“Cô Thẩm không hề khách sáo nhỉ.”
Lâm Thư Đồng vừa ngồi xuống không bao lâu, giọng nói nghiêm nghị của một bà cụ vang lên, khiến cô ta lập tức đứng dậy như bị điện giật.
“Cháu chào bà Lãnh.”
Đối mặt với bà cụ có khí chất cao quý này, cô ta nhanh chóng áp chế sự hoảng sợ trong lòng, nở nụ cười ngọt ngào chào đón bà
Các bà lớn tuổi đều thích những cô gái có nụ cười ngọt ngào như vậy nhất.
Mặc dù bây giờ cô ta và cậu chủ nhà họ Lãnh ít có qua lại, nhưng nếu bà cụ Lãnh thích cô ta, khả năng cô ta được gả vào nhà họ Lãnh sẽ nhiều hơn.
Đến lúc đó, đừng nói là suất nhập học của đại học Đế Đô, cho dù cô ta muốn trở thành cổ đông của đại học Đế Đô cũng không thành vấn đề.
Thẩm Vị Ương, cái đồ ngốc không phân biệt được chuyện chính chuyện phụ, làm cho cậu chủ nhà họ Lãnh thích mình thì có ích lợi gì, không có gia thế, không lấy lòng
bà cụ được. Cậu chủ nhà họ Lãnh có thích cô bao nhiêu, anh cũng chỉ coi cô như một món đồ chơi mà thôi.
Trong đáy lòng Lâm Thư Đồng không ngừng chê trách Thẩm Vị Ương, tự tin chờ đợi bà cụ xem trọng.
Nhưng giây tiếp theo, bà cụ còn không thèm nhìn cô ta một cái, bảo người giúp việc đổi ghế sô pha trước.
“Bộ ghế sô pha này bẩn rồi, lát nữa lập tức đổi bộ mới.”
Lâm Thư Đồng vô cùng lúng túng, nụ cười đông cứng trên mặt
Có phải là do lúc này cô ta đã ngồi xuống không?
Còn chưa kịp đợi cô ta hết lúng túng, bà cụ lại nhìn cô ta cười nhạt: “Cô chính là Thẩm Vị Ương?”
Lâm Thư Đồng lúng túng đứng ở nơi đó, cười khan nói: “Đúng vậy, là cháu, bà, không phải bà muốn gặp cháu sao?”
Bà cụ Lãnh cười nhạo: “Cô đã đến tìm tận cửa, nếu tôi không gặp, có phải cô còn định xông vào không? Dáng vẻ vô học này giống hệt bà nội cô.”
Nghe đến câu cuối cùng, trái tim Lâm Thư Đồng đập chệch nhịp, có một dự cảm rất xấu.
Nghe những lời bà cụ Lãnh nói, hình như bà có mâu thuẫn với bà của Thẩm Vị Ương, bà cụ Lục.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra, cô ta đen đủi vậy sao, bà cụ nhà họ Lãnh lại xảy ra bất hòa với bà cụ nhà họ Lục.
Trong lòng ý thức được nguy cơ, cô ta cười xòa với bà cụ Lãnh: “Hóa ra cháu đến đây không đúng lúc, thưa bà, cháu, cháu đi trước đây.”
”Đứng lại!” Bà cụ gọi cô ta từ phía sau, giọng điệu bất mãn: “Bách Hợp, người tự tiện xông vào nhà họ Lãnh thì nên xử lý thế nào?”
Người làm rất có khí chất vẫn luôn đi theo sau lập tức nói: “Nhốt vào ngục giam nhà họ Lãnh, nếu là cô chủ Lục thì nên nhốt đến khi nhà họ Lục tới đón.”
“Cứ làm vậy đi.”
Bà cụ Lãnh không chút cảm xúc khẽ lên tiếng, rồi quay người đi lên lầu.
Lâm Thư Đồng luống cuống, không ngừng giãy giụa trong tay của vệ sĩ đang túm lấy cô ta: “Thả tôi ra! Thả tôi ra! Bà yêu tinh, bà thả tôi ra! Là bà gọi tôi vào, cớ sao bây
giờ bà lại bắt tôi? Thả tôi ra! Thả tôi ra đi!”
“Ồ, cô ta đến tìm ai?”
Nghe những lời lỗ mãng của cô ta, bà cụ Lãnh khựng lại như nghĩ ra điều gì.
Bách Hợp cung kính hồi đáp: “Nghe nói là tới tìm cậu chủ.”
Móng tay xinh đẹp của bà cụ lạnh lùng rơi xuống tay vịn bằng gỗ đắt tiền, khẽ siết chặt: “Người nào?”
Bách Hợp nhìn Lâm Thư Đồng hỏi: “Người nào?”
Người nào, con mẹ nó cô ta có biết người nào đâu!
Lâm Thư Đồng cảm thấy bầu không khí trong nhà họ Lãnh rất kỳ lạ, bèn lập tức thanh minh cho mình: “Tôi không biết, là Thẩm Vị Ương muốn tới đây, là cô ta muốn quyến rũ cháu của bà, chắc chắn bây giờ cô ta đã vào đây, chắc chắn là đi tìm cháu của bà!”
Bách Hợp nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ta: “Cô không phải Thẩm Vị Ương sao?”
Dưới tình huống như vậy, Lâm Thư Ðồng nào dám tiếp tục giả mạo, lập tức thanh minh: “Không, không, không, tôi không phải Thẩm Vị Ương, tôi là Lâm Thư Đồng, em họ của Thẩm Vị Ương. Nếu không tin, các người có thể ra ngoài điều tra, tôi không liên quan gì đến nhà họ Lục cả.”
Bách Hợp nhìn về phía bà cụ Lãnh, xin ý kiến để xử lý với tình huống bây giờ.
Bà cụ Lãnh phân phó: “Cho dù là thật hay giả, cũng đi tới cửa trang viên hỏi xem hôm nay có người nào khác vào không, bắt cả bọn nhốt lại, bảo bà cụ nhà họ Lục đích thân đến đón người.”
Bách Hợp gật đầu, sau đó ra lệnh cho hai tên lực lượng đang giữ Lâm Thư Đồng lôi Lâm Thư Đồng đi.
Lâm Thư Đồng không ngừng vùng vẫy chửi mắng, còn bà cụ Lãnh nhìn cô ta bị kéo đi mà không thèm để ý.
Đợi sau khi yên tĩnh trở lại, bà lại ra lệnh cho Bách Hợp: “Bảo Lãnh Hoài Cẩn đến gặp tôi.”
Dám làm trái lời bà lui tới với nhà họ Lục, cũng chỉ có anh.
Bách Hợp đánh giá vẻ mặt bà cụ, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu ba đã đi Ám Dạ huấn luyện, nghe nói nhiệm vụ Cực Lan Yến lần này thất bại nên cậu ta chuẩn bị lại từ
đầu.”
“Phế vật!” Bà cụ Lãnh cười khẩy, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Cả đời này nó cũng không bằng được một phần mười của bố nó, thành công không có thất bại lại
thừa như người mẹ hèn mọn của nó.”
“Nếu đã thất bại, nó còn đến Ám Dạ làm gì? Lãnh Hạo đâu, nó cũng chết rồi à?”
Bà cụ Lãnh đã chán ghét cậu ba từ xưa đến nay, Bách Hợp cũng đã quen từ lâu, nhưng lúc này thấy bà nói năng cay nghiệt như vậy, trong lòng vẫn rất đồng cảm với cậu ba đã mất bố mẹ từ thuở nhỏ.
Bách Hợp: “Cậu ba nói thời hạn khảo hạch là năm năm, cậu ba còn thời gian hai năm nữa, hơn nữa chuyện phá hủy Cực Lạc Yến không phải là chuyện một sớm một