Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Không biết cô ngủ mê man bao lâu, khi Thẩm Vị Ương tỉnh lại, phát hiện mình lại ở trong phòng ngủ của nhà họ Lâm. 

Tại sao cô lại ở đây, không phải cô ở trên tàu cùng với Lãnh Hoài Cẩn sao? 

Mọi thứ trong thôn làng đó, đặc biệt là Lãnh Hoài Cẩn, giống như một giấc mơ vậy. 

Một giấc mơ rực rõ và hoành tráng. 

Cô đi chân trần xuống giường, mở cuốn lịch điện tử đặt cạnh giường, sinh nhật của cô đã qua hai ngày rồi. 

Nói cách khác, cô đã hôn mê hai ngày. 

Chắc chắn không phải là mơ, sao có thể là mơ được. 

Nhưng tại sao anh lại bỏ mặc mình lại một mình. 

“Rầm rầm rầm!” 

Có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, giọng nói đáng ghét của Lâm Thư Đồng lại xuất hiện. 

“Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương, cô ra đây cho tôi, tôi biết cô ở bên trong, đừng giả chết!” 

Cô điều chỉnh tâm trạng trước khi mở cửa, vừa mở cửa, một cái tát của Lâm Thư Đồng đã sắp giáng xuống mặt cô, cô vừa kịp đóng cửa lại, khiến tay Lâm Thư Đồng đập 

mạnh vào tấm ván cửa thô sáp, mặt của cô ta cũng đập vào tấm cửa, cơn đau làm biến dạng các đường nét trên khuôn mặt. 

“Có chuyện gì?” 

tôi!” 

Cô lại mở cửa, từ trên cao nhìn xuống cô ta với vẻ lạnh lùng. 

Lâm Thư Đồng tức giận đến mặt mũi méo mó, đứng dậy nổi giận nói: “Con khốn không biết liêm sỉ nhà cô! Cô đi đâu quyến rũ đàn ông, lại còn cướp suất nhập học của 

Xem ra không phải là mơ. 

Lâm Thư Đồng mặt dày vẫn cứ mặt dày, nhưng Thẩm Vị Ương cảm thấy được an ủi bởi thông tin mà cô biết được từ miệng cô ta. 

“Suất nhập học của cô, cô ghê gớm quá nhỉ, đợi năm nay cô thi lại đậu được trường đại học Đế Đô rồi hẵng nói.” 

Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, đi vào thay quần áo. 

Cô phải đến nhà họ Lãnh. 

Nhất định phải tìm anh hỏi rõ ràng, tại sao sau khi mập mờ lại bỏ rơi cô, trêu đùa với cô như vậy thú vị lắm sao? 

“Cô đi đâu?” 

Thấy cô ăn mặc như yêu tinh ra ngoài, Lâm Thư Đồng lập tức chặn cô lại để tra hỏi. 

Thật ra, cô chỉ mặc một chiếc váy lụa màu trắng, thậm chí còn không trang điểm. 

Lâm Thư Đồng đã quen thấy cô mặc đồng phục học sinh, lập tức cảm thấy rằng cô cố tình ăn mặc như vậy, muốn ra ngoài dụ dỗ đàn ông. 

“Có phải cô muốn đi gặp tên đàn ông đưa cô về?” 

Thẩm Vị Ương hờ hững nheo mắt nhìn cô ta, không nói chuyện, một mình đi xuống lầu. 

Lâm Thư Đồng chưa từ bỏ ý định, đuổi theo: “Cô đứng lại đó cho tôi, tôi cũng phải đi!” 

“Mẹ, Thẩm Vị Ương muốn ra ngoài dụ dỗ đàn ông, mẹ không quản sao?” 

Sau khi xuống lầu, Lâm Thư Đồng nhìn thấy mình không đuổi kịp Thẩm Vị Ương, đúng lúc đó Đỗ Lệ Hoa hùng hổ đi tới. 

“Con súc sinh cô chết ở nơi nào, đứng lại cho tôi, tôi chưa tính sổ chuyện cô bắt nạt em gái đâu.” 

Tay bà ta rất mạnh, lập tức kéo Thẩm Vị Ương lại, muốn kéo tóc đánh cô như lần trước, nhưng không ngờ vừa kéo cô, cô nhanh chóng dùng một bàn tay không biết từ 

đâu tới, cầm dao găm rạch cánh tay bà ta. 

Đỗ Lệ Hoa đau đớn thét lên chói tai, lập tức buông cô ra bước lảo đảo lui về phía sau. 

“Tạo phản rồi, tạo phản rồi, con súc sinh này lật trời rồi. Nếu không phải có nhà chúng ta, cô có thể sống đến bây giờ sao? Bây giờ cô lại ra tay với cậu mợ nuôi nấng cô 

lớn, con súc sinh không có lương tâm mà.” 

“Mẹ.” 

con.” 

Lâm Thư Đồng cũng bị giật mình, cô ta không ngờ lần này Thẩm Vị Ương quay về lại biến thành một kẻ ác không nhiều lời. 

“Tôi đã trưởng thành, chắc chắn tôi sẽ lấy lại nhà của ông ngoại.” 

Cô cúi đầu nhìn Đỗ Lệ Hoa đang ngã nhào xuống đất, cảnh cáo. 

“Mợ đối xử với tôi như thế nào, trong lòng mợ biết rõ.” 

Căn nhà là do ông ngoại để lại cho mẹ, cô nhất định phải đoạt lại từ tay của họ. 

“Có phải nó đi tìm cậu chủ nhà họ Lãnh đã đưa nó về không?” 

Sau khi Thẩm Vị Ương rời đi, Đỗ Lệ Hoa lập tức nhìn Lâm Thư Đồng hỏi. 

Lâm Thư Đồng ngẩn người, sau đó gật đầu: “Vâng.” 

“Vâng cái gì mà vâng, con ngốc à, mau đi theo nó, nếu như con bước chân được vào gia đình quyền quý như nhà họ Lãnh, vậy nhà họ Lâm cũng một bước lên mây theo 

Đỗ Lệ Hoa đẩy Lâm Thư Đồng, kêu cô ta lập tức đi theo. 

Thật sự không hiểu tại sao mình lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như vậy. 

“Trước tiên tạo quan hệ tốt với nó để tiếp cận nhà họ Lãnh, chờ con thành đối với cậu chủ nhà họ Lãnh thì xử lý nó cũng không muộn.” 

“Chị, chị, đợi em với!” 

Lúc Thẩm Vị Ương đi ra ngoài khu biệt thự của nhà họ Lâm, chuẩn bị bắt taxi, Lâm Thư Đồng đã mỉm cười chạy tới. 

Phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng tiếng chị này là đang gọi cô. 

Nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rõ của cô ta, Thẩm Vị Ương đã đoán được phần nào. 

Quả nhiên, sau khi chạy đến trước mặt cô, Lâm Thư Đồng cười lấy lòng: “Chị, để em đi với chị, nhà họ Lãnh là một danh gia vọng tộc, chị chưa thấy được nhiều cảnh đời, đến lúc đó đừng để người ta chê cười.” 

Thẩm Vị Ương yên lặng nhìn cô ta, không nói gì. 

Không khí dường như có chút lúng túng, nhưng cô chủ Lâm hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn ôm cánh tay của Thẩm Vị Ương, làm nũng nói: “Chị, chị dẫn em đến 

đó đi, người càng đông thì phần thắng cũng nhiều hơn mà. Nếu em được gả vào nhà họ Lãnh, sau này em có thể giúp đỡ chị nhiều hơn.” 

Thẩm Vị Ương: “… Cô muốn đi cùng tôi?” 

Lâm Thư Đồng gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng vậy, đúng vậy, chị có thể đưa em đi cùng không. Chị xem em ăn mặc khiêm tốn như thế này, chắc chắn sẽ không giành lấy sự nổi bật của chị đâu.” 

Khiêm tốn. 

Thẩm Vị Ương nhìn lướt qua trang phục thiết kế cao cấp của Lâm Thư Đồng, cùng với lớp trang điểm cực đậm trên mặt cô ta, cảm thấy cạn lời. 

“Muốn theo tôi thì cứ theo.” 

Cô liếc nhìn cô ta, cười như có như không. 

Lâm Thư Đồng bị ánh nhìn lướt qua của cô làm cho khiếp sợ, sống lưng lạnh toát, luôn có linh cảm rất xấu. 

“Tùy tiện đi đâu cũng được.” 

Sau khi lên xe, Thẩm Vị Ương rất tùy ý nói với tài xế. 

Lâm Thư Đồng quýnh quáng, ngay lập tức nói: “Đừng lái tùy tiện, hãy đến Sơn Thủy Vân Giản.” 

Hóa ra trang viên của nhà họ Lãnh ở Sơn Thủy Vân Gian, cũng xem như Lâm Thư Đồng có chút tác dụng. 

Trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thán một câu, nhưng vẫn cười như có như không nhìn Lâm Thư Đồng, cảm thán: “Em họ, cô có vẻ sốt ruột nhỉ, đến thăm thì cũng phải 

mua gì đó chứ?” 

Quê mùa. 

Lâm Thư Đồng âm thầm cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt thì cười chứ trong lòng không cười, nhập nhằng với Thẩm Vị Ương: “Chị nói đùa rồi, có cái gì mà cậu chủ nhà họ Lãnh chưa nhìn thấy, những thứ nhỏ nhặt chúng ta mua sẽ chỉ làm cho họ chê cười, chẳng thà không mang gì hết.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!