“Bắt cô ta lại cho tôi.”
Nhưng mà, cây muốn lặng gió lại chẳng ngừng, Thẩm Vị Ương lựa chọn bỏ qua cho trưởng thôn nhưng ông ta lại không buông tha cô. Cô vừa quay đầu định rời đi, đối phương đã kêu người ngăn cô lại, không để cô đi.
Thấy rất nhiều người đàn ông với vẻ mặt thô bỉ từ trong bóng tối bước ra, Thẩm Vị Ương cảm thấy lạnh sống lưng.
Tối nay Ham không đạt được ý muốn, có phải những người đàn ông này có thể thay thế.
Chỉ cần cô có thể ở lại đây cống hiến cho thôn của bọn họ, trưởng thôn có thể lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Chẳng qua cô chỉ là vật hy sinh cho nền văn minh của cái thôn này.
“Đêm nay cô ta là của mấy người, cô ta mang thai của ai thì người đó sẽ là trưởng thôn tiếp theo.”
Trưởng thôn không biết xấu hổ ra lệnh cho những người đàn ông sau lưng cô, hoàn toàn quên rằng trước đó Thẩm Vị Ương đã dạy dỗ trẻ em trong thôn của họ và có ơn
với họ.
Trước những lợi ích lâu dài, những ân huệ nhỏ nhặt trong quá khứ không đáng nhắc đến trong mắt ông ta.
“Đêm nay nếu các người dám đụng vào tôi, nhà họ Lãnh nhất định sẽ không tha cho các người!”
Thẩm Vị Ương nắm chặt con dao găm trong tay, dồn hết tinh thần đối đầu với mấy người đàn ông ở trước mặt.
Cô còn phải về học đại học, lúc này không thể bị hủy hoại ở đây.
Trưởng thôn cười khẩy khi nghe cô phô trương uy hiếp: “Đừng nghe cô ta nói nhảm, nhà họ Lãnh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta. Sau khi cậu chủ rời đi, tất cả vệ
sĩ của nhà họ Lãnh cũng rời đi. Người ta là gia đình quyền quý, sao có thể vừa ý cô ta chứ.”
Sau khi trưởng thôn nói xong, những người đàn ông đó lại rục rịch tiến lại gần Thẩm Vị Ương.
Chưa nói đến vị trí trưởng thôn, chỉ cần sau này có thể gọi Thẩm Vị Ương là vợ cũng đủ khiến bọn họ động lòng.
Người phụ nữ trước mặt không chỉ là thành phần trí thức ở thành phố lớn, có tác dụng lớn với thôn của bọn họ, mà còn có khuôn mặt hiếm có trên đời, cảnh cô múa
trong lửa trước đó khiến không ít người mê mẩn.
Chắc chắn người phụ nữ này được thiên thần gửi đến để cứu thôn của bọn họ.
“Đừng tới đây!”
Thẩm Vị Ương đỏ mắt rạch cánh tay của người đàn ông đứng gần cô nhất nhưng đám đàn ông này vẫn không ngừng tiến sát cô, giống như mãnh thú vồ mồi.
Cô không còn ở đây chu đáo với bọn họ nữa, trực tiếp chém bị thương những người đến gần cô với đôi mắt đỏ ngầu, rồi chạy vào sâu trong rừng núi.
So với những thôn dân vô lương tâm trong cái thôn này, núi rừng mà trước đây cô sợ nhất, giờ đã trở thành nơi trú ẩn cuối cùng của cô.
Sau khi chạy vào rừng núi, những người đàn ông đuổi theo cô không dám đi thêm nữa, dừng lại ở chân núi.
“Mấy người ở đây canh chừng, tôi không tin cả đời này cô ta không xuống.”
Giọng nói của một người đàn ông thô lỗ vang lên.
Cả đời.
Thật là một từ khủng khiếp, cô sẽ bị mắc kẹt ở đây cho đến hết đời sao?
Cả người Thẩm Vị Ương bị cây có gai trong rừng núi đâm bị thương chồng chất, cô nắm chặt con dao găm trong tay, nghiến răng nhìn hai ngọn đuốc còn sót lại dưới
chân núi.
Giải quyết hết hai người đó mà nói đã là chuyện rất khó với cô, huống chi bây giờ cô hoàn toàn không có cách nào rời khỏi đảo này.
Nhìn tình hình bây giờ, nhà họ Lãnh hoàn toàn không có ý định quan tâm đến cô.
Nếu không, đêm nay xảy ra náo động lớn như vậy, cho dù vệ sĩ có rút đi, chắc chắn người họ Lãnh cũng để người lại đây.
Nhưng lại chẳng hề đếm xỉa đến cô.
Chẳng lẽ cô chỉ có thể chờ chết ở nơi núi rừng này sao?
Sau khi trời sáng, không có gì đảm bảo rằng những người đàn ông đó sẽ không lên núi tìm cô.
Để cô dấn thân ở nơi này, chẳng thà chết cho trong sạch, nhưng chỉ sợ chết rồi thì càng không thể trong sạch được.
Ở một thôn làng khép kín và lạc hậu như vậy, e rằng sẽ vẫn còn tập tục cưới người âm ghê tởm ấy.
Chịu đựng cơn buồn nôn và bước trên con đường lầy lội với cỏ dại, cô bắt đầu chế tạo một số dụng cụ đơn giản.
Hiện tại chỉ có thể trì hoãn thời gian, gửi gắm hy vọng rằng Lãnh Hoài Cẩn thật sự sẽ tới đón cô về.
Vào ngày thứ hai, những người đàn ông đó thực sự lên núi.
Nhưng mấy người đàn ông đi phía trước, vừa tới gần chỗ Thẩm Vị Ương, ngực đã bị cành cây sắc nhọn đâm xuyên qua ngực.
“A!”
Những người đàn ông phía trước hét lên rồi ngã xuống đất, đau khổ lăn lộn và co giật trên mặt đất.
Thẩm Vị Ương núp trong bóng tối, ánh mắt lạnh như băng.
Những người đàn ông còn lại vẫn muốn lên, cô bèn đá lồng đựng rắn độc xuống, rắn độc chạy ra ngoài, dường như còn có tiếng dã thú gào thét, những người đó sợ hãi bỏ chạy không dám tiến lên nữa.
Cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi xuống tựa vào thân cây, trằn trọc một ngày một đêm, cô đã sớm mệt lả, trên cổ tay vẫn còn vết thương do bị rắn độc cắn khi bắt rắn độc, môi dần trở nên tím tái.
Cho dù chết ở chỗ này không được ai để ý, cũng tốt hơn việc lúc này xuống núi bị những người kia giày xéo…
“Vị Ương, Vị Ương.”
Khi bị một giọng nói nhẹ nhàng đánh thức, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng ngăn nắp, tinh xảo, khác hoàn toàn với những ngôi nhà đơn sơ trong
thôn.
Cô cảnh giác muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy, cánh tay không chút sức lực làm cô té xuống.
“Đi lung tung làm gì, không biết mình bị thương sao?”
Một giọng nói bất lực vang lên trong phòng, người đàn ông mà cô ngày đêm mong mỏi dần dần lọt vào tầm mắt cô.
Lúc một mình ở giữa núi rừng chịu uất ức buộc cô phải kiên cường cô cũng không khóc, nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy anh, nước mắt rơi xuống như những viên ngọc
trai bị đứt dây.
Cô không muốn yếu đuối như vậy nhưng cô hoàn toàn, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân mình được.
Cô che miệng, muốn kiềm chế bản thân, cô không muốn khóc trước mặt anh, khiến anh chán ghét.
Nhưng anh lại rất nhẹ nhàng gõ tay cô ra, ôm cô vào lòng mình: “Không sao, khó chịu thì cứ khóc, tôi đến rồi.”
Một câu nói nhẹ nhàng rằng tôi đến rồi, giống như một viên đá nhẹ nhàng rơi xuống hồ nước trong lòng cô, khuấy lên ngàn tầng sóng, khiến cô trong nháy mắt sup hoàn toàn, ôm chặt lấy lưng áo anh mà khóc thảm thiết.
Trong cuộc đời ngắn ngủi trước đây, cô chưa bao giờ trải qua một điều khủng khiếp và tàn nhẫn như vậy.
Cô chỉ muốn làm đóng góp chút sức mọn cho thôn xóm lạc hậu, ai biết lòng người tham lam không đáy, bọn họ muốn cô cống hiến cả đời.
“Xin lỗi.”
Khi tâm trạng cô dần ổn định, anh lấy khăn ướt lau sạch vệt nước mắt trên mặt cô, nghiêm túc nhìn cô xin lỗi.
đỡ
Anh đến muộn, nếu anh đến sớm hơn, cô đã không phải một thân một mình ở đây chịu nỗi oan ức này.
“Chỉ biết nói xin lỗi, chưa chắc anh đã biết mình sai ở đâu.”
Cô nhỏ giọng thì thầm.
So với hành động anh vừa hôn cô đã quỵt nợ bỏ chạy thì việc anh không đến cứu cô kịp thời chỉ là chuyện nhỏ đó biết không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!