Sau khi Lãnh Diệp rời đi, cũng chỉ có mình cô sống trong khu nhà nhỏ này.
Ở nơi xa lạ này, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi sợ hãi, khóa cửa từ sớm, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, còn dời tủ quần áo kê ở trước cửa, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn rất
nhiều.
chăn.
gì.
Nhưng khi cô chuẩn bị ngủ, bên ngoài có một người đàn ông gõ cửa: “Cô giáo Thẩm có ở đó không?”
Cô vừa định nhắm mắt lại, nhưng nghe thấy giọng nói này lại lo lắng mở ra, không dám nói lời nào.
Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn dồn dập không ngớt: “Cô giáo Thẩm có ở đó không? Cô giáo Thẩm có ở nhà không, có thể mở cửa không?”
Tiếng gõ cửa gấp gáp và dồn dập vô cùng đáng sợ trong màn đêm yên tĩnh, cộng với giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Thẩm Vị Ương sợ hãi nắm chặt lấy
Cô là một cô gái sống một mình ở một nơi cằn cỗi và lạc hậu như vậy, lại bị một người đàn ông lạ mặt gõ cửa vào đêm hôm khuya khoắt, khiến cô không biết phải làm
“Cô giáo Thẩm, hôm nay có người từ đầu thôn mang tài liệu giảng dạy đến nên tôi đưa đến cho cô xem thay bố tôi.
Hôm nay quả thật có người nhà họ Lãnh đến, trưởng thôn gọi anh ta tới đây, chắc là không sao.
Trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau đó xuống giường đi mở cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra đã bị người đàn ông này đè lên tường.
“Anh làm gì vậy, buông tôi ra!”
Con ngươi của Thẩm Vị Ương co rút lại, lỗ chân lông khắp người bỗng chốc căng thẳng siết chặt, dùng hết sức đẩy người đàn ông ra trên người mình ra.
Mượn ánh đèn lờ mờ ở gian phòng phía trước, cô có thể thấy rõ người đàn ông này là nhà người đàn ông có tiền nhất ở trong thôn, tên là Ham, bàn ghế trong sân là
mượn tiếng của anh ta mới có thể đến chỗ thợ mộc mua chịu.
Nhưng bây giờ, anh ta đang có ý gì đây.
“Anh làm sao vậy, uống say hả?”
Khi Ham chưa từ bỏ ý định, xé áo muốn lao về phía cô, cô đã tức giận tát vào mặt anh ta.
Sau khi Ham bị đánh càng hưng phấn hơn, quan sát cô một lượt bằng ánh mắt thô bỉ và đê tiện: “Nóng bỏng lắm, khi cô hầu hạ mấy cậu chủ đó cũng nóng bỏng như vậy sao?”
“Đám cậu chủ kia trông thì đứng đắn mà hành xử hèn hạ, không ngờ bên trong thối rữa, thậm chí còn thua cả đàn bà.”
“Anh đang nói gì vậy.”
Thẩm Vị Ương cau mày chán ghét, cầm lấy con dao găm mà Lãnh Diệp tặng ở bàn bên cạnh cô vừa mới lấy ra, chỉ vào Ham tức giận nói.
“Bây giờ cút ra ngoài cho tôi, bây giờ cút ra ngoài thì tôi sẽ không tính toán chuyện tối nay với anh!”
“Con đàn bà này cũng đanh đá phết.” Ham tiến lên đá cô vào chân tường, khuôn mặt vặn vẹo hưng phấn tràn đầy khinh thường: “Cũng chỉ hầu hạ cậu cả có mấy ngày, cô thật sự xem mình là con người à. Bây giờ cậu cả rời đi, ông đây muốn cô là vận may của cô rồi.”
Anh ta giật lấy con dao găm từ tay Thẩm Vị Ương và ném nó sang một bên, tát vào mặt cô một cái.
“Dao găm đắt tiền cũng do đám cậu cả tặng cô? Cô cũng chỉ đáng giá chút tiền này.”
“Cút ngay, anh đối xử với tôi như vậy không sợ vợ anh buồn sao?”
Thẩm Vị Ương giùng giằng hất đi bàn tay bẩn thỉu muốn chạm vào cô.
Nhìn người đàn ông với khuôn mặt vặn vẹo trước mặt, cô cảm thấy còn đáng sợ hơn cả lợn rừng và rắn độc mà cô gặp đêm đó.
“Vợ à? Cô đang nói con vợ già ở nhà tôi sao? Cô ta cũng chỉ là con lừa mẹ già nhẫn nhục chịu khó trong nhà tôi thôi, chuyện tôi làm còn cần cô ta quản chắc.”
Một tay anh ta đè cô xuống đất, một tay xé nát quần áo của cô, ánh mắt súc vật càng sáng hơn: “Thật trắng, đúng là con gái thành phố, mềm mại có thể vắt ra
nước!”
Khi anh ta định ra tay, Thẩm Vị Ương cắn vào cổ tay anh ta, sau đó đẩy anh ta ra, nhặt con dao găm trên mặt đất chạy ra ngoài.
“Cứu với, có ai không? Có ai không?”
Cô vừa chạy vừa muốn kêu cứu.
“Bác Nina, bác mở cửa giúp cháu với, giúp cháu với, Ham muốn ức hiếp cháu!”
Cô chạy đến nhà bác Nina ở gần nhất, liều mạng gõ cửa, hy vọng rằng Nina sẽ ra ngoài và cứu mình.
Nhưng cô đập sắp nát tay, lớn tiếng như vậy mà bên trong không có ai đáp lại.
Vậy chỉ có thể là Nina hoàn toàn không muốn giúp cô.
Trái tim Thẩm Vị Ương lạnh cóng, mắt thấy Ham sắp đuổi kịp, cô lập tức chạy về phía nhà trưởng thôn.
Bác Nina có thể sợ đắc tội với Ham, nên cô đi tìm trưởng thôn là tốt nhất, nhà trưởng thôn cũng cách đó không xa lắm.
“Con đàn bà kia, đứng lại cho tôi, nhất định hôm nay ông đây phải xử chết cô!”
Ham ở phía sau đuổi theo, hai chân Thẩm Vị Ương như nhũn ra, liều mạng chạy về phía trước.
“Trưởng thôn! Chú Hana, mở cửa đi! Tôi là Thẩm Vị Ương, xin hãy giúp tôi, Ham uống say muốn ức hiếp tôi!”
Ham cũng lao vào sân nhà trưởng thôn, cô liều mạng gõ cửa.
Chỉ cần trưởng thôn mở cửa, Ham sẽ không dám làm gì cô nữa.
Vấn đề này phải được giải quyết trong đêm nay, nếu không cô sẽ còn thảm hại hơn trong vài ngày tới.
Nhưng tình hình ở nhà trưởng thôn cũng giống như nhà của bác Nina, dù cô có gõ cửa hay la hét thế nào đi chăng nữa thì bên trong cũng không có phản hồi.
“Gọi đi, sao không gọi nữa?”
Ham lỗi tóc cô ra khỏi cánh cửa, đắc ý nhìn cô cười khẩy.
“Ông Hana sẽ không lo cho cô đâu, ông ta còn mong tôi đè cô ra, để sau này cô chỉ có thể ở lại đây dạy học cho bọn quỷ sứ”
Trưởng thôn sợ cô sẽ rời khỏi đây giống như Lãnh Diệp nên muốn giữ cô lại thông qua cách này sao?
Da đầu Thẩm Vị Ương tê dại, cả người lạnh toát, chưa bao giờ cô hiểu cái gọi là lạnh lùng và tàn khốc như bây giờ.
Cô không có nghĩa vụ phải ở đây dạy bọn trẻ, càng không có nghĩa vụ phải từ bỏ cơ hội học lên cao để ở lại đây cho đến hết đời.
Đúng vậy, có người cao thượng, chấp nhận đốt cháy sinh mạng ở mảnh đất cằn cỗi như thế này, nhưng cô không thể, cô không vĩ đại như vậy.
Ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế hàng đầu, ngắm nhìn tác phẩm của mình tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu rạng rõ, thay vì trở thành cát bụi ở một nơi
không ai thèm hỏi thăm.
“Cút ngay, đừng chạm vào tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!