Tàu chở hàng cách bến tàu càng ngày càng xa, gương mặt Lãnh Hoài Cẩn không chút cảm xúc đứng ở trên khoang tàu trong gió lớn, ai cũng nhìn không ra anh đang
suy nghĩ cái gì.
Lãnh Hoài Sân đi tới bên cạnh anh, đưa cho anh một lon bia khác trong tay. “Cô Thẩm rất tốt, nếu sau này có thể trở về nhà họ Lục cũng là một đối tượng kết hôn tốt, rất phù hợp để em thích.”
Lãnh Hoài Cẩn mở lon nước ra, xoay người dựa vào lan can cung lon với anh cả, không vui hỏi: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
Lãnh Hoài Sân nhìn dáng vẻ cứng miệng, kiên quyết không chịu nhận của anh, cười nói: “Em giả vờ với anh làm gì chứ, đêm đó anh thấy hết những chuyện hai đứa làm ở trong rừng cây rồi, sau đó em còn chủ động hôn con gái người ta. Làm sao, nháy mắt đã không muốn chịu trách nhiệm à? Em đâu có uống say.”
nữ.”
Lãnh Hoài Cẩn uống một hớp bia: “Bà nội sẽ không cho em cưới cô chủ nhà họ Lục mà cũng chưa chắc nhà họ Lục nhận cô ấy về.”
Lãnh Hoài Sân: “Nếu em thích thì sao cũng được.”
“Vậy sao?” Lãnh Hoài Cẩn nhìn người anh cả nói năng sâu sắc trước mặt, nhếch môi nói: “Em không giống anh, chỉ thích chơi trò quyền lực, không có hứng thú với phụ
Anh uống cạn bia trong lon và ném nó vào thùng rác ở xa.
Sau khi lon bia rơi đúng vào thùng rác phát ra tiếng va chạm nặng nề, anh mới thờ ơ mỉm cười: “Cô ấy đúng là người phụ nữ khiến em rung động lần đầu tiên nhưng chỉ
có vậy thôi.”
“Người phụ nữ mà em muốn kết hôn trong tương lai bắt buộc phải là một cô chủ có xuất thân giàu sang, có thể giúp em ổn định vị trí ở nhà họ Lãnh.”
Lãnh Hoài Sân nhìn dáng vẻ như cái gì cũng không thèm để ý của anh, bất đắc dĩ lắc đầu: “Rốt cuộc nhà họ Lãnh có cái gì tốt? Hiếm khi em gặp được cô gái mình thích,
cứ như vậy mà từ bỏ, em không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Vậy anh nhường em đi, đừng tranh vị trí chủ nhân của nhà họ Lãnh với em nữa?”
Anh nhìn anh cả, nhướng mày trêu chọc.
Chỉ có trước mặt anh ruột của mình, anh mới có một khía cạnh thoải mái và đùa giỡn như vậy.
Mà lúc này Lãnh Hoài Sân bất đắc dĩ nhìn em trai mình, cưng chiều nói: “Anh tranh giành với em lúc nào, hơn nữa anh cũng không tranh lại em, em đừng dùng những lời như vậy để đề cao thực lực của anh.”
Anh ta đưa tay ra vỗ vai anh, rồi đi về phía khoang tàu.
“Anh đi liên hệ Tiêu Diễn xem thử, nếu như có ở đây, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý hành động chung.”
Lãnh Hoài Cẩn không nhịn được xua tay: “Muốn làm gì thì làm, cùng lắm thì lại có tin đồn khó nghe về tình anh em giữa hai ta thôi.”
Lãnh Hoài Sân mỉm cười rời đi.
Lãnh Hoài Cẩn lần nữa quay người lại nhìn về phía bến tàu nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn thấy đại dương bao la.
Không còn thấy được nữa sao?
Chắc bây giờ cô đã khóc đủ rồi.
“A Cẩn, cám ơn anh.”
Giọng nói dịu dàng của Khương Khương xuất hiện trong gió biển bên cạnh anh.
Lãnh Hoài Cẩn nghiêng người liếc nhìn cô ta, lại nhìn về phía biển cả bao la, xa cách nói: “Cảm ơn tôi làm gì?”
“Tôi biết!” Cô ta cùng anh dựa vào lan can, nhìn mặt trời mọc trên mặt biển ở phía xa xa, ánh mắt buồn bã: “Tối hôm qua anh đột nhiên nhìn thấy tôi và anh ta nên anh
mới hôn Vị Ương. Anh đang giúp tôi, giúp tôi nói với anh của anh, giữa tôi và anh là chuyện không thể nào.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Nếu như cứ hiểu là tôi lại từ chối cô không thương tiếc, có lẽ cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Khương Khương không biết làm sao, cười khổ: “Nhưng nếu nói như vậy, tôi sẽ cảm thấy mình yêu lầm người, càng khó chịu hơn.”
Đêm hôm đó ở phía trước phòng, vì cô ta vẫn chưa chấm dứt tình cảm với Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Sân sợ cô ta và Lãnh Hoài Cẩn có tư tình, nổi trận lôi đình, giày vò
cô ta rất thê thảm.
Hẳn là Lãnh Hoài Cẩn đã nghe được gì đó, cho nên tối hôm qua khi cô ta và Lãnh Hoài Sân tình cờ gặp anh và Thẩm Vị Ương, anh đã hôn Thẩm Vị Ương.
Chỉ khi anh thực sự thích một người phụ nữ, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô ta, Lãnh Hoài Sân mới cảm thấy yên tâm.
“Tôi không hỏi, vì không biết có nên hỏi hay không, cho nên tôi vẫn im lặng thì hơn.”
Ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn rơi trên mặt cô ta.
Mặc dù đã đánh phấn nhưng vẫn có thể nhìn thấy một số vết đỏ.
“Tại sao đột nhiên nghĩ thông suốt mà ở bên anh ta?”
Nếu trong đó có nguyên nhân ở anh, anh không biết phải cư xử thế nào.
Nếu ban đầu anh không cứu cô ta thì bây giờ cô ta đã sống rất tốt rồi.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào nơi bị Lãnh Hoài Sân làm bị thương trên gương mặt, Khương Khương sợ anh phát hiện ra gì đó, lập tức hơi nghiêng đầu né
tránh.
“Anh ta dịu dàng hơn anh, còn thích tôi giống như tôi thích anh. Tôi mệt rồi, muốn được ai đó yêu thương bất chấp, chỉ vậy thôi.”
Lãnh Hoài Cẩn yên lặng mím cánh môi mỏng, nhìn ra mặt biển ở xa, không nói tin hay không tin.
Sự im lặng đột ngột khiến Khương Khương cảm thấy rất bức bối, nhưng thứ cô ta vẫn để lại cho anh chỉ là nụ cười.
“Anh đang có ý gì đây, chẳng lẽ bây giờ lại phát hiện ra anh thích tôi?”
Không đợi Lãnh Hoài Cẩn phản bác, cô ta đã giành trước để giữ thể diện.
dâu.”
“Chuyện này không thể được, bây giờ tôi đã thích anh của anh, sau khi chuyện của Cực Lạc Yến kết thúc, chúng tôi sẽ kết hôn, lúc đó anh còn phải gọi tôi là chị
Nhìn nụ cười miễn cưỡng của cô gái, Lãnh Hoài Cẩn không đành lòng: “Xin lỗi.”
Anh không biết mình không thích cô ta là có lỗi hay không, nhưng là một người đàn ông, nếu làm cho một người phụ nữ tổn thương, đó nhất định là lỗi của người đàn
ông đó.
tôi.”
Nước mắt Khương Khương rơi xuống vì câu xin lỗi của anh: “Anh không lỗi gì với tôi cả, nếu như tình cảm của tôi trở thành gánh nặng của anh, thì người sai phải là
Để bản thân không gục ngã, cô ta lập tức nhấc chân bước đi.
“Vị Ương rất tốt, nếu như thật sự thích thì xem xét thử.”
Câu xem xét thử cuối cùng mang theo sự nghẹn ngào và đau đớn.
Lãnh Hoài Cẩn nhận ra nhưng cuối cùng cũng không làm gì, tiếp tục yên lặng nhìn mặt biển ở phương xa.
Chớp mắt đã đến mùa thu.
Thẩm Vị Ương may quần áo đẹp cho trẻ em trong thôn, chất liệu vải vẫn ở trình độ công nghiệp lạc hậu, nhưng dưới thiết kế của cô trông rất cao cấp.
Đặc biệt là bộ cô mặc trên người, chiếc váy làm bằng vải thô khó che đậy được vẻ sắc nước hương trời của cô.
Khi Lãnh Diệp đến, cô đang dạy trẻ em trong thôn ở ngoài sân, dạy về khoa học tự nhiên.