“Được rồi, hai ngày này không được dính nước, tự mình đổi thuốc, không được sai thuốc.”
Sau khi băng bó miệng vết thương của cô thật tốt, anh đưa bình đựng thuốc bột trong tay cho cô.
Thẩm Vị Ương nhận lấy, hai má vẫn đỏ như cũ, nhỏ giọng nói cảm ơn với anh: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Lãnh Hoài Cẩn không nói gì nữa, sau khi quan sát miệng vết thương thật kỹ liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thẩm Vị Ương gọi anh lại: “Này, tôi muốn hỏi anh, người bắt cóc tôi tên là Hồng Kỳ phải không?”
Lãnh Hoài Cẩn không để ý cô, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Thẩm Vị Ương bĩu môi, có chút không vui.
Người gì vậy, nói nhiều thêm một câu sẽ chết sao?
Nhưng mà nhìn anh đẹp trai như vậy, tha thứ cho anh hì hì.
Nhớ tới dáng vẻ vừa nãy anh nghiêm túc bôi thuốc cho cô, trong lòng Thẩm Vị Ương giống như một con bướm, bay loạn xa khắp nơi, cuối cùng ôm chăn lăn vài vòng
trên giường, vừa thẹn thùng vừa kích động.
Lãnh Diệp đi vào nhìn cô cảm thấy rất kỳ quái: “Cậu làm sao vậy?”
Thẩm Vị Ương lúc này mới phục hồi tinh thần, lúng túng nói: “Khụ khụ, tớ đói bụng, khi nào thì có thể ăn cơm vậy?”
mà.”
Đói bụng thì lăn qua lăn lại như vậy sao? Cô gái này cũng đáng yêu ghê.
Lãnh Diệp buồn cười, đưa nước đường đỏ trong tay cho cô: “Uống nước đường đỏ trước, sau đó tớ dẫn cậu đi ăn cơm.”
“Cám ơn.”
Thẩm Vị Ương ngượng ngùng nhận nước đường đỏ, uống từng ngụm nhỏ.
Lãnh Diệp hỏi: “Tớ còn chưa biết tên của cậu là gì.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới phản ứng lại, vừa nãy ba anh em bọn họ tự giới thiệu nhưng cô vẫn chưa giới thiệu cô là ai.
Cô lập tức nói: “Tớ tên là Thẩm Vị Ương.”
“Nhưng mà Lãnh Diệp, cậu có biết tại sao hôm qua người kia tự nhiên bắt cóc tớ không, đối phương nói anh trai tớ đắc tội với anh ta nhưng tớ không có anh trai
Ánh mắt Lãnh Diệp vô thức né tránh một chút, sau đó mới nói với cô: “Anh ta nhầm đấy.”
Trước khi cô nghi ngờ, Lãnh Diệp kéo cô xuống giường: “Cậu ra ngoài với tớ.”
Thẩm Vị Ương mờ mịt nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên.
Cô cũng muốn biết cô đang ở đâu.
Mặc dù dáng vẻ ba anh em nhà họ Lãnh rất đẹp trai nhìn không giống như là người xấu, nhưng cũng phải đề phòng người khác, mợ và em họ của cô vì muốn trúng tuyển vào Đại học Đế Đỗ còn bán đứng cô chứ đừng nói đến người xa lạ tình cờ gặp gỡ.
Sau khi đi ra ngoài, cô phát hiện nơi đây là một làng chài nhỏ, có vẻ giao thông bế tắc, dáng vẻ rất lạc hậu.
Sau khi Lãnh Diệp đi ra, lập tức có mấy đứa nhỏ xông tới.
“Anh A Diệp, tối nay anh A diệp có đến nhà em ăn cơm không?”
“Đi nhà em ăn cơm được không, chị của em muốn nhìn anh Cẩn nhiều một chút, chị ấy nói anh Cẩn là người đàn ông đẹp trai nhất mà chị ấy từng gặp.”
“Tớ thích anh A Sân, anh ấy với anh Cẩn đều đẹp trai nhưng anh ấy đẹp hơn anh Cẩn một chút.”
“Tớ thích anh Diệp, anh Diệp là tốt nhất!”
Mấy đứa nhỏ này giống như người hâm mộ vây quanh Lãnh Diệp, tuy ăn mặc đơn giản, giống phong cách của những năm trước nhưng tươi cười rất hồn nhiên, khiến
người ta vừa nhìn đã thấy tâm trạng tốt lên.
“Chúng là những đứa trẻ bị bắt cóc cùng với cậu.”
Sau khi bọn nhỏ bị Lãnh Diệp dễ đi, Lãnh Diệp mới giải thích với Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Bọn nhỏ bị bắt cóc cùng với tớ à?”
Lãnh Diệp gật đầu: “Đúng, bọn nhỏ cũng bị Hồng Kỳ bắt cóc, Hồng Kỳ định bán mấy người đi, chúng tớ xuất hiện ở trên thuyền là vì cứu mọi người đấy.”
Thẩm Vị Ương hơi không hiểu: “Nhưng mà, tại sao lại bắt cóc tớ, tớ cũng không phải người ở đây, anh ta nói là vì anh trai của tớ nhưng mà tớ không có anh trai.”
Lãnh Diệp: “Có thể anh ta bắt nhầm người, Hồng Kỳ này làm việc không đầu không đuôi như vậy, trước đây chuyện gì cũng dám làm.”
Thẩm Vị Ương: “Trước đây anh ta cũng làm những chuyện như này ư? Các người rất quen thuộc nhỉ, rốt cuộc các người làm cái gì?”
Vẻ mặt Lãnh Diệp dần dần cứng lại, cậu ấy nghiêm túc nhìn cô nói: “Có một số việc cô gái nhỏ như cậu không nên biết, bọn tớ ngây ngốc ở đây cả tháng trời, phổ cập
văn minh cho các thôn dân, một tháng sau sẽ đưa cậu về Đế Đô được không?”
Sau khi từ chối trả lời những nghi hoặc của cô, cậu ấy nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Thẩm Vị Ương mất hứng bẹp miệng: “Cậu cũng chẳng lớn hơn tớ bao nhiêu.”
Lãnh Diệp đắc ý nhìn cô: “Tớ hơn cậu hai tuổi, là người lớn rồi, còn cậu đó, phải nghe lời tớ.”
Nói xong, cậu ấy còn thuận tiện xoa đầu cô.
Thẩm Vị Ương nhanh chóng né tránh, bực bội trừng mắt với cậu ấy, tức giận nói: “Cậu cũng là em trai, anh Hoài Cẩn lớn hơn cậu.”
Lãnh Diệp cảm thấy lời cô nói có chút không đâu vào đâu, nở nụ cười: “Cậu có ý gì vậy, anh ba tớ lớn hơn tớ thì có liên quan gì đến cậu, chẳng lẽ cậu muốn làm chị dâu tớ, như vậy cậu có thể gọi tớ là em trai rồi nhỉ?”
“Chị dâu cái gì chứ, cậu đừng có nói năng lung tung.”
Thẩm Vị Ương củi đầu đỏ mặt nói.
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn vừa vặn đi tới: “A Diệp, ăn cơm.”
Sắc mặt Thẩm Vị Ương tức khắc đỏ như cua luộc.
Anh, anh có thể nghe được mấy lời nói hươu nói vượn của Lãnh Diệp hay không.
“A Cẩn, anh đừng hung dữ như vậy, dọa cô gái nhỏ nhà người ta rồi.”
Lúc này, một cô gái rất đẹp đi đến, lúc cô ta đứng bên cạnh Lục Hoài Cẩn trông rất xứng đôi, khiến người khác không thể không nghĩ đến bốn chữ “trai tài gái sắc“.
Quả nhiên, người đẹp chỉ chơi với người đẹp.
Thẩm Vị Ương không hiểu sao trong lòng có chút chua nhưng không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt có vẻ quen thuộc với Lãnh Hoài Cẩn này rất xinh đẹp.
“Xin chào, em là Thẩm Vị Ương.”
Cô rụt rè lí nhí nói tên mình, muốn giới thiệu với cô gái này cũng như nói cho Lãnh Hoài Cẩn biết tên của cô.
Vừa rồi lúc anh đổi thuốc cho cô, rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy nhưng sao anh có vẻ chẳng quan tâm tên cô là gì thế?
Thẩm Vị Ương hơi mất mát.
Khương Khương tự nhiên hào phóng bắt tay với cô: “Xin chào, chị là Khương Khương.”
“Chị..” Thẩm Vị Ương làm liều hỏi cô ta: “Chị là bạn gái của Lãnh Hoài Cẩn ạ?”
Nếu phải thì từ bây giờ cô sẽ bắt đầu không có cảm tình với anh nữa, nếu không ngộ nhỏ sau này cô thích anh thì phải làm sao.
Hiện tại cô còn trẻ, tính tình khá trẻ con, đôi khi có một số chuyện suy nghĩ chưa thật sự thấu đáo.
Sau khi cô liều lĩnh hỏi xong, bầu không khí thoáng chốc chìm vào yên lặng và lúng túng, càng xấu hổ hơn là Lãnh Hoài Sân đúng lúc qua đây.