“Không biết lái xe?”
Thẩm Vị Ương cười hỏi.
Ngải Lan có hơi xấu hổ gật đầu: “Thời đại học thi lấy bằng xong thì sau đó cũng không đụng đến xe nữa. Tổng giám đốc Lãnh, xe của tổng giám đốc Lãnh đắt như vậy, nhõ may xảy ra chuyện gì thì tôi không thể đền nổi.”
Thấy dáng vẻ đau khổ ảo não của cô gái nhỏ Ngải Lan, Thẩm Vị Ương giống như nhìn thấy mình lần đầu tiên lái xe một mình trên đường.
Cô bật cười, xinh như nắng đẹp như tuyết: “Tôi biết lái, cô đưa chìa khóa xe cho tôi là được rồi.”
Ngải Lan có hơi lưỡng lự. “Nhưng, nhưng tổng giám đốc Lãnh muốn tôi đưa cô về nhà.”
Thẩm Vị Ương: “Nhưng cô không lái xe được, chẳng lẽ muốn tôi làm tài xế cho cô hả? Tôi về đến nhà, sau đó lại chạy thêm một chuyến đưa cô về nhà?”
Ngải Lan vội vàng lắc đầu: “Không không không, như vậy đương nhiên là không được rồi.”
Thẩm Vị Ương đưa tay ra, cười nói: “Thế thì cô đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi tự lái xe về là được. Tối nay tôi cũng không uống rượu, cô có gì mà không yên tâm chứ.”
Lúc này Ngải Lan mới đưa chìa khóa xe cho cô: “Vậy cô đi đường cẩn thận nhé.”
Thẩm Vị Ương xoay người đi về phía nhà để xe, vẫy tay với cô ấy: “Yên tâm đi, tôi lái xe cừ lắm đó.”
Nhìn bóng lưng duyên dáng của Thẩm Vị Ương, Ngải Lan không nhịn được mà nổi lòng si mê, vội lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.
“Đời người không còn gì hối tiếc [trái tim] [trái tim] [trái tim]!”
Sau khi Thẩm Vị Ương đi tới nhà để xe thì thấy chiếc Rolls Royce được chế tạo đặc biệt, chỉ có một chiếc trên thế giới của Lãnh Hoài Cẩn, nghe nói chỉ riêng phí bảo
dưỡng một năm đã tốn một trăm triệu.
Chắc là có điều khiển không người lái.
Sau khi Thẩm Vị Ương lên xe thì nghiên cứu một lát, đổi chương trình của con siêu xe…
Sau khi đạt được hợp tác hữu nghị với Tiêu Lão Can, Lãnh Hoài Cẩn mới rời khỏi cuộc họp báo, trước khi đi anh đưa mắt nhìn Vệ Trạch.
Vệ Trạch hiểu ý ngay lập tức: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa phóng viên dẫn dắt dư luận kia, tuyệt đối không để lộ ra một chút tin tức nào.”
Lãnh Hoài Cẩn khẽ gật đầu, sau đó mới rời đi.
Lúc ra bên ngoài, đột nhiên trong lòng cảm thấy trống vắng.
Buổi tối anh tự lái xe đến đây là vì đợi sau khi kết thúc sẽ đưa cô đi ăn, rồi đưa cô về nhà.
May mắn một chút thì nói không chừng còn có thể ở nhờ nhà cô.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện chẳng thuận lợi chút nào.
Giờ cô đã về đến nhà chưa?
Sau khi lên chiếc xe mà tài xế lái tới, anh gọi điện thoại cho cô, nhưng không thể nào gọi được.
Một loại cảm giác bất an mạnh mẽ dâng lên trong lòng.
Anh vội vàng tra trên điện thoại hành trình đi lại chiếc xe kia của mình, bỗng nhiên nhận ra có chút không đúng lắm, vậy mà lái ra vùng núi ở ngoại thành.
Anh gọi điện ngay cho Vệ Trạch: “Cô gái tối nay đưa Thẩm Vị Ương về nhà là ai? Đưa số điện thoại của cô ta cho tôi.”
Trực giác mách bảo Vệ Trạch đã có chuyện lớn xảy ra, vội nói: “Anh chờ một chút, giờ tôi sẽ đi hỏi đám nhân viên ngay.”
Lãnh Hoài Cẩn sao có thể chờ đợi được: “Cậu hỏi thẳng cô ta đã đưa Thẩm Vị Ương đi đâu? Sau khi hỏi xong thì gọi điện thoại ngay cho tôi.”
Vừa dứt lời anh cúp ngay điện thoại, ra lệnh cho tài xế dừng xe: “Dừng xe, tôi tự lái.”
Tốc độ như vậy, đến khi đuổi kịp có lẽ Thẩm Vị Ương đã xảy ra chuyện mà anh không dám nghĩ tới.
Sau khi đổi người lái xe, anh dặn dò một câu: “Lập tức báo cảnh sát, đến lúc đó dựa vào định vị của chiếc xe này đến tìm tôi.”
Vừa nói xong, anh đạp chân ga, phi xe như bay.
Vị Ương, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Anh nắm chặt tay lái, mắt đỏ ngầu như muốn rỉ máu.
Bốn năm trước anh đã từng trải qua nỗi sợ hãi này, bốn năm sau, anh sợ rằng sẽ lại xảy ra chuyện giống hệt như vậy.
“Mẹ, mẹ đang chơi gì vậy.”
Trong căn nhà trọ thuê chung với Mộ Thanh Hoan, sau khi Thẩm Vị Ương tắm rửa xong dỗ dành bé con đi ngủ thì dựa vào đầu giường cầm điện thoại, trên màn hình
điện thoại là lộ trình của một chiếc xe, giống như là đang chơi game đua xe nào đó vậy.
Không ngờ thằng nhóc vậy mà vẫn còn thức, Mộ Thanh Hoan mỉm cười sờ đầu của cậu bé: “Sao A Quân còn chưa ngủ vậy? Là dì đánh thức cháu sao?”
“Mẹ cháu ở cùng với dì Thanh Hoan thêm vài ngày nữa, sau khi tìm một căn nhà lớn hơn thì A Quân có thể ở một mình một phòng rồi.”
A Quân vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Thẩm Vị Ương, ấm áp: “Bây giờ cũng rất ổn mà, A Quân thích ngủ cùng với mẹ, không thích ngủ cùng mít ướt xấu xa đâu, mỗi tối em ấy đều muốn mẹ kể chuyện cho em ấy nghe, phiền chết đi được, chẳng giống áo bông nhỏ chút nào.”
“MM không làm được áo bông nhỏ, vậy thì A Quân làm nhé.”
Bình thường A Quân không phải là cậu nhóc thích trò chuyện thân thiết với cô như vậy, lúc này cô thấy cậu bé nói như thế thì cảm thấy hơi kì lạ.
“Sao thế bé con, hôm nay con gặp phải chuyện gì à?”
Thẩm Quân lắc đầu, chỉ thân thiết dựa vào cánh tay Thẩm Vị Ương: “Chỉ cảm thấy mẹ tốt vô cùng, nuôi dưỡng con xuất sắc như vậy.”
Thẩm Vị Ương vừa nghe xong thì bật cười, giơ tay quẹt qua mũi cậu nhóc: “Nhóc con thích tự luyến này, con cũng rất giỏi.”
“Mẹ, có phải mẹ đang chơi game đua xe không?” Thẩm Quân nhìn vào màn hình điện thoại trong tay cô tò mò hỏi: “Chiếc xe này ngầu quá, nhìn có vẻ rất đắt tiền.”
Thẩm Vị Ương gật đầu, để chiếc xe trên màn hình điện thoại đụng thẳng vào ngọn núi đá, sau đó tắt điện thoại: “Mẹ không chơi nữa, đi ngủ sớm, mai còn phải đi
làm.”
“A Quân cũng đi ngủ sớm, mai còn đi học nữa.”
Sáng hôm sau, trên mạng có hai tin hot được khá nhiều người bàn tán.
Một trong đó là: “Mỹ nữ Liên Minh cứu mỹ nhân, tư thế oai hùng hiên ngang rất có bản lĩnh.”
Những loại tiêu đề tin tức như vậy rất nhanh đã chiếm giữ mục tin hot trên mạng xã hội.
Động tác Thẩm Vị Ương cứu Ngải Lan trong tình thể cam go đã được phóng viên đăng lên mạng, người hâm mộ trò chơi trên mạng của Jane vui sướng vô cùng, tung hô nữ thần của bọn họ thật sự quá ngầu quá tuyệt vời.
Mà một tin tức khác thì thê thảm hơn, chiếc siêu xe đâm vào núi đá dẫn đến nổ tung, không có thương vong, nhưng siêu xe trăm tỉ bị thiệt hại nghiêm trọng.
Đây được cho là chiếc xe của tổng giám đốc Lãnh Hoài Cẩn của tập đoàn tài chính Lãnh Thị, vào thời điểm tập đoàn tài chính Lãnh Thị đang gặp nhiều rối loạn.
Phía trên còn thêm một tấm ảnh tờ mờ sáng Lãnh Hoài Cẩn chật vật một mình ngồi ngây ngẩn bên cạnh chiếc xe bị cháy rụi, bài báo nói anh hình như phát điên vì đi
tìm người nào đó cả một đêm.
Thẩm Vị Ương an nhàn ngồi ăn sáng trên bàn với bạn thân và con, lúc nhìn thấy tấm ảnh tiều tụy của Lãnh Hoài Cẩn thì suýt chút nữa sặc sữa bò trong miệng.
Mộ Thanh Hoan vội đưa khăn giấy cho cô.
Sau khi mấy đứa nhóc vào phòng chuẩn bị sách vở, cô ấy cười to mấy tiếng rồi hỏi: “Tin tức sáng sớm hôm nay của Lãnh Hoài Cẩn, có phải là cậu làm ra hay không?
Hahaha.”
“Có thể giày vò một tổng giám đốc trở nên đáng thương như vậy. Vị Ương, cậu tiến bộ thật đấy, bây giờ quá lợi hại rồi.”
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Lãnh Hoài Cẩn, cũng cảm thấy sung sướng vô cùng, có cảm giác vui vẻ khi trả thù thành công.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!