“Tôi hiểu mục đích của anh Cẩn là vì muốn tốt cho chị ấy nhưng chúng ta cũng phải tôn trọng ý nguyện của chị ấy nữa.”
Lãnh Diệp xé nát bức thư rồi ném vào thùng rác, ánh mắt có phần cô đơn: “Chị ấy sẽ không muốn quên anh Cẩn đâu.”
Nếu một người ngay tại thời khắc nào đó trong đời thấy được một vầng trăng tròn mình cho là đẹp nhất, người ấy sẽ nhớ cả đời, sống chết không thay đổi.
Tựa như anh ta đối với Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương đối với Lãnh Hoài Cẩn.
Thẩm Vị Ương núp sau cửa nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, ngón tay từ từ siết chặt thành nắm đấm.
Thật sự cảm thấy bản thân anh không về được rồi ư? Nghĩ đến cả chuyện “gửi gắm” rồi?
Lãnh Hoài Cẩn, không có sự cho phép của tôi, anh đừng hòng xảy ra chuyện.
“Không, cô Thẩm..”
Khi Lãnh Diệp bước vào phòng bệnh lần nữa, anh ta cảm thấy dường như Thẩm Vị Ương có gì đó không ổn.
Vì vừa rồi đứng bên ngoài nhà nói chuyện với Trác Thính Phong, bây giờ đối mặt với cô anh ta cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Thật ra thì không phải anh ta không động tâm với chuyện ‘gửi gắm‘ của Lãnh Hoài Cẩn.
Nếu sau khi Thẩm Vị Ương biết được chân tướng mà không hề oán hận anh ta, nói không chừng anh ta sẽ thật sự làm theo lời dặn của Lãnh Hoài Cẩn.
“Lãnh Diệp.” Thẩm Vị Ương ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta: “Có thể kể cho tôi vài chuyện trước khi tôi gặp được các anh không?”
Lãnh Diệp xin lỗi nhìn cô: “Thật xin lỗi.”
Thẩm Vị Ương đã đoán trước được, bây giờ bị từ chối cũng không coi là thất vọng.
Can.
“Vậy A Quân đâu, có thể nói với tôi tình hình hiện giờ của A Quân không?”
Lần này trở về cô chỉ nhìn thấy Tử Niệm, Y Y và A Nặc. Còn A Quân thì mãi vẫn chưa thấy, do có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô cũng chưa có cơ hội đi hỏi Lãnh Hoài
Vấn đề trước đó vì ngại với lời dặn dò của Lãnh Hoài Cẩn nên anh ta không thể nhắc, nhưng chuyện liên quan đến A Quân, Lãnh Diệp có thể tiết lộ đôi chút.
“Thằng nhóc rất khỏe, trông lớn hơn trước rất nhiều, tôi tin rằng trong tương lai nhóc ấy sẽ cho chúng ta một nhà họ Lãnh hoàn toàn mới.”
Rất khỏe ư?
Ở một nơi như Ám Dạ, A Quân lại còn nhỏ đến thế.
Nghĩ đến đứa nhỏ có gương mặt cực giống Lãnh Hoài Cẩn kia, trái tim Thẩm Vị Ương đau nhói.
“Lãnh Diệp, làm phiền anh trông nom thằng bé nhiều hơn một chút. Tôi biết Ám Dạ có quy tắc của Ám Dạ nhưng A Quân còn nhỏ như thế.”
Cô không nói được nữa, ôm chặt chiếc chăn trong ngực.
Lãnh Diệp siết chặt tay, khắc chế nỗi xúc động muốn tiến lên ôm cô vào lòng của mình: “Chị yên tâm, bên phía A Quân rất tốt, trong số các học viên cùng khóa không ai là đối thủ của thằng bé cả.”
Có những lời này của Lãnh Diệp, lòng Thẩm Vị Ương được an ủi rất nhiều.
“Vậy bây giờ tôi xuất viện được chưa? Tôi muốn về nhà nhìn tụi nhỏ một tí.”
Lãnh Diệp hơi do dự. “Tốt nhất vẫn nên đợi ở bệnh viện, người của chúng ta đều canh chừng ở chỗ này, hẳn là Quy Nam Thần sẽ không làm được gì chị.”
Thẩm Vị Ương nhìn chằm chằm băng gạc trên cánh tay anh ta, hỏi: “Sao cánh tay anh lại bị thương thế?”
Lãnh Diệp có chút lúng túng nghiêng người, không hy vọng cô chú ý vào vết thương của mình.
Thẩm Vị Ương thấp giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, Lãnh Diệp, cũng, thật xin lỗi.”
Lãnh Diệp đó cô muốn xuống giường, bảo cô cứ ngồi ở mép giường trước đã rồi tìm một chiếc xe lăn đến cho cô.
Nghe thấy hai câu ấy của cô, động tác đẩy xe lăn khựng lại một tí, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Chị là vợ của anh Cẩn, bọn tôi ai cũng có nghĩa vụ chiếu cố
cho chị.”
Anh ta biết mối quan hệ giữa họ là gì.
Nếu cô cảm thấy khốn khổ, vậy anh ta sẽ phủi sạch bản thân.
Được người khác thích cũng chẳng phải là lỗi của cô.
Thẩm Vị Ương ngồi trên xe lăn, giọng nói có hơi khàn khàn: “Cảm ơn.”
Lần này cô cảm ơn vì anh ta bằng lòng đưa cô xuất viện về nhà.
Lãnh Diệp thu liễm lại những cảm xúc khác, dặn dò cô: “Về nhà thì được, nhưng chị dâu à, chị phải cho phép người của tôi đứng canh gác bên ngoài nhà chị, đảm bảo an toàn cho chị.”
“Chị cướp người của Quý Nam Thần, cậu ta sẽ không bỏ qua cho chị dễ dàng. Chẳng những chúng tôi phải bảo vệ chị mà còn phải bảo vệ mấy đứa con của anh Cẩn
nữa.”
Thẩm Vị Ương biết Quý Nam Thần là một tên biến thái, cũng lo rằng cậu ta sẽ gây bất lợi cho mấy đứa con của cô.
Vả lại cô còn phải chữa lành vết thương để đi đến Vô Nhân Cảnh, hiện giờ không thể làm chậm trễ thời gian vào Quý Nam Thần.
Cô đến trễ một ngày, tỷ lệ tìm thấy A Cẩn lại càng thấp hơn.
Khi về đến nhà, Tiểu Y Y đang ngồi chung bàn với A Nặc ăn cơm.
Khi cô và Lãnh Hoài Cẩn không ở nhà, hai đứa nhỏ đều có thói quen gọi điện cho bà vú bảo bà ta đến nấu cơm, có thể chăm sóc cho mình rất khá.
Nhưng hiện giờ tụi nhỏ cũng chỉ mới năm sáu tuổi mà thôi.
Đứa nhóc nhỏ như vậy không phải là độ tuổi nên hiểu chuyện thế này.
Tại sao trước kia cô cứ phải khăng khăng làm theo ý mình, chỉ nhớ mối thù trong lòng kia chứ?
Nếu cô không lợi dụng Tiêu Diễn hãm hại Lãnh Hoài Cẩn mà cứ tiếp tục sống tốt như trước, hiện giờ cả nhà bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao.
“Me!”
“Me di!”
Bọn nhỏ đang ăn cơm, nhìn thấy Thẩm Vị Ương trở về thì lập tức nhảy khỏi ghế trẻ con nhào vào trong lòng cô.
Thẩm Vị Ương ôm bọn nhỏ thật chặt, tâm trạng vẫn có chút áy náy và khó chịu.
Không, chắc là hiện giờ cô đang thấy không nó.
Nếu cô đến Vô Nhân Cảnh rồi không về được, các con của cô nên làm sao đây?
Hiện giờ lại bắt cô phải chọn giữa bọn nhỏ và Lãnh Hoài Cẩn đấy ư?
Xét từ lý trí mà nói, cô không nên đi đến một nơi một đi không trở lại như Vô Nhân Cảnh, lựa chọn tốt nhất là dựa theo những gì Lãnh Hoài Cẩn đã tưởng tượng, ở lại
sống khỏe mạnh, sống những ngày hạnh phúc bên bọn nhỏ.
Nhưng chẳng phải khi yêu một người thì sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa hay sao?
Dù phải đối đầu với hàng vạn người, mình cũng phải dũng cảm bước tới.
Huống chi là do cô hại anh bị lưu đày đến một nơi như thế, sao cô có thể bỏ mặc anh vào thời điểm này.
“Ăn cơm cho giỏi nhé, mẹ cò có việc muốn nói với chú Diệp.”
Sau khi nói với hai đứa nhỏ xong, Thẩm Vị Ương đứng dậy rời đi rồi đến chỗ Lãnh Diệp.
“Nếu anh không thể kể nhiều về mấy chuyện khác, nhưng tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại bị đưa đến một nơi như đó, anh cũng nên nói cho tôi biết đúng không?”
Cô biết một vài nguyên nhân đại khái nhưng dẫu sao chúng chỉ là suy đoán mà thôi, cô phải biết được nguyên nhân cụ thể.
Lãnh Diệp lại do dự lần nữa.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của Thẩm Vị Ương, lòng anh ta hơi nhói, cuối cùng vẫn không đành lòng lên tiếng nói với cô: “Có lẽ chị cũng đã đoán trước được một
chút, mặc dù vấn đề vẫn nằm trơ trơ ở đấy, nhưng chỉ cần không chạm đến sợi kíp nổ thì giữa hai người sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng chuyện Tiêu Diễn nổ súng, vu khống hãm hại anh đã trở thành mồi châm lửa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!