“Không sao? Cái này còn nói không sao, chị dâu, tối nay chị đi trộm ở đâu thế, sao lại khiến mình thành ra như vậy?”
u khi Trác Thính Phong nghe nói Thẩm Vị Ương bị thương lập tức từ nhà chạy tới bệnh viện trong đêm.
Lúc này vết thương của Thẩm Vị Ương đã được Khương Niệm Oản xử lý xong rồi nhưng nhìn ghi chép phẫu thuật của cô ấy, Trác Thính Phong vẫn bị dọa sợ quá
chừng.
Trước khi Lãnh Hoài Cẩn rời đi đã dặn đi dặn lại kêu bọn họ cố gắng chăm sóc bốn mẹ con Thẩm Vị Ương.
Nếu như cô xảy ra chuyện, bọn họ sau này phải bàn giao với anh thế nào.
“Chỉ bị trầy da bình thường thôi, vốn không khoa trương đến như vậy.”
Khương Niệm Oản thờ ơ mở miệng nói.
Trác Thính Phong nghe ra lời này của cô ta mang vẻ khiêu khích, rất bất mãn hừ lạnh nói: “Ở trong mắt cô có thể là vết thương nhỏ, nhưng ở trong mắt anh Cẩn, chị dâu rụng tóc cũng là chuyện tày trời.”
“Bác sĩ Khương, cảm ơn cô.”
Cảm giác thấy bầu không khí không đúng, Thẩm Vị Ương lập tức nói cảm ơn với Khương Niệm Oản.
Khương Niệm Oản cũng không nói thêm gì, chỉ hờ hững nhìn cô một cái, sau đó liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Trác Thính Phong tức đến cắn răng: “Tính tình gì vậy, sớm biết vậy chi bằng để tôi làm phẫu thuật cho chị rồi.”
Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy Khương Niệm Oản có thái độ thù địch với cô, cảm thấy quái lạ.
Trước đây lúc ở phía Ám Dạ, thái độ của Khương Niệm Oản đối với cô vẫn bình thường, không có tràn ngập vẻ thù địch như lần này.
“Cô có ý gì?”
Khương Niệm Oản vừa mới ra khỏi phòng bệnh, liền bị Lãnh Diệp canh giữ ở bên ngoài kéo lại chất vấn.
Khương Niệm Oản nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, cười lạnh: “Thế nào, đau lòng rồi?”
Lãnh Diệp mím đôi môi mỏng, không nói gì.
Khương Niệm Oản hất tay anh ta ra, nhìn chằm chằm miếng băng vải trên cánh tay anh ta, trong mắt tràn đầy tức giận: “Cô ta rốt cuộc có ma lực gì, có thể khiến anh em các người đều thích cô ta như vậy.”
“Đêm nay nếu không phải anh kịp thời chạy lên du thuyền của Quý Nam Thần khống chế anh ta lại, cô ta căn bản không có cách nào rút lui an toàn, Tiêu Diễn chỉ biết đưa Mộ Vân tưởng đi, căn bản sẽ không quan tâm đến cô ta.”
“Nhưng anh thì vĩ đại biết bao, sợ rằng khiến cô ta cảm thấy mắc nợ anh rồi trong lòng áy náy, làm chuyện tốt còn không lưu danh, để cô ta cho rằng đêm nay là Tiêu Diễn lương tâm rộng mở giúp đỡ bọn họ, người tốt như vậy, anh còn muốn làm mấy lần?”
Anh ta thích Thẩm Vị Ương đối tốt với Thẩm Vị Ương, cô ta đều có thể không để ý, đều có thể lựa chọn làm như không thấy, đều có thể làm ra vẻ không quan tâm không
đau lòng.
Nhưng anh ta năm lần bảy lượt vì một người phụ nữ giày xéo bản thân mình như vậy, Khương Niệm Oản không nhìn nổi nữa.
Người đàn ông cô ta cẩn thận từng li từng tí đặt trong lòng, sao có thể trở nên hèn mọn ở trước mặt một người phụ nữ như vậy.
“Lãnh Diệp, Lãnh Hoài Cẩn sẽ không trở về, anh có gì không thể nói chứ, tại sao còn phải che che đậy đậy, anh không thể trở về làm đàn ông sao?”
Đối mặt với sự sụp đổ cuồng loạn của cô ta, Lãnh Diệp rất bình tĩnh: “Lời như vậy, sau này đừng nói nữa.”
Anh ta cứ bình tĩnh như vậy, cứ như một con động vật máu lạnh.
Nhưng mà trái tim của động vật máu lạnh, cũng biết đau.
Khương Niệm Oản khóc lóc nhìn anh ta, gần như cầu xin: “Lãnh Diệp, tôi thích anh, từ lúc nhỏ đã thích anh rồi, anh có thể đừng làm mình uất ức như vậy trước mặt một
người phụ nữ không, có thể đừng khiến tôi cảm thấy, người tôi thích là một kẻ nhu nhược ngay cả yêu cũng không dám bày tỏ.”
“Cô rất kỳ lạ.”
Nhìn dáng vẻ khóc đến đau lòng của cô ta, Lãnh Diệp khẽ cau mày.
“Nếu cô đã thích tôi, tại sao còn hy vọng tôi bày tỏ tấm lòng với người phụ nữ khác?”
Khương Niệm Oản nhìn dáng vẻ khó hiểu của anh ta, cười khổ: “Anh chẳng phải cũng như vậy sao?”
Rõ ràng thích một người đến như vậy, nhưng lại trơ mắt đẩy người này vào trong lòng người đàn ông khác.
Lãnh Diệp giơ tay giúp cô ta lau sạch nước mắt, sau đó khuyên nhủ: “Chúng ta không giống nhau, Oản Oản, cô vẫn còn có hội quay đầu.”
Khương Niệm Oản truy hỏi: “Vậy anh thì sao, tại sao ảnh không quay đầu.”
Lãnh Diệp không trả lời.
Khương Niệm Oản cũng biết anh ta sẽ không trả lời.
Cô ta nắm lấy tay anh ta, cầu xin nói: “Đây là chuyện của cô ta và anh Cẩn, nếu anh đã không có ý định chen chân vào tình cảm của bọn họ, vậy anh cũng đừng quan tâm chuyện của bọn họ, đừng đi theo cô ta đến Vô Nhân Cảnh có được hay không?”
Nơi đó, đi rồi sẽ không trở về được.
Cô ta không thể trơ mắt nhìn anh ta đi nộp mạng.
Nhưng mà chuyện của Quý Nam Thần tối này khiến cô biết, bất luận phía trước có gì nguy hiểm, anh ta đều nhất định sẽ liều mạng che chở người phụ nữ đó.
Rõ ràng cũng đã mấy năm không gặp rồi, sao lại còn thích cô ta như vậy.
Lãnh Diệp lấy tay Khương Niệm Oản ra, lùi về sau một bước giữ khoảng cách với cô ta: “Xin lỗi.”
Khương Niệm Oản đỏ mắt tát một bạt tai lên má anh ta: “Xin lỗi có tác dụng gì, anh xin lỗi là bản thân anh còn có bố mẹ, nhà họ Lãnh nhiều người như vậy đều không quan tâm đến, anh còn quan tâm cái gì?”
Lãnh Diệp không tránh.
Sau khi chịu một cái tát anh ta nghiêng đầu nhìn về phía mặt đất, vẫn rất kiên định: “Cho dù không phải vì Vị Ương, tôi cũng phải đi cứu anh Cẩn.”
Khương Niệm Oản khóc lóc chạy mất.
Lãnh Diệp thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Trác Thính Phong tiến lên vỗ vai anh ta, bất lực nói: “Cô ấy cũng là đau lòng cho anh, anh quả thật không cần phải đến đó.”
Lãnh Diệp nắm chặt hai tay: “Tôi không thể trơ mắt nhìn một mình cô ấy đến nơi đó.”
Trác Thính Phong: “Nhưng đây là sự hy sinh không có ý nghĩa, Vô Nhân Cảnh có quy định của Vô Nhân Cảnh, con cờ không nghe lời cuối cùng sẽ bị vứt bỏ ở nơi đó tự sinh tự diệt, đây là nhận thức chung của mười đại gia tộc, anh không nên phá hỏng quy tắc như vậy.”
“Hơn nữa, càng quan trọng là, cho dù anh đi theo chị ấy, chẳng qua cũng chỉ là hy sinh thêm một người mà thôi, A Cẩn cũng sẽ không trở về.”
Lãnh Diệp nhìn anh ta, cảm thấy trong lời nói của anh ta có ý gì khác: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì.”
Trác Thính Phong bỏ một bức thư vào trong tay anh ta: “Đây là A Cẩn để lại cho anh, đại khái có lẽ là, anh ấy kêu sau khi anh tiếp nhận nhà họ Lãnh sẽ giúp đỡ chăm sóc cho chị dâu, anh ấy còn nói…”
Nhớ đến lời dặn dò của Lãnh Hoài Cẩn, giọng điều của Trác Thính Phong dần trở nên nặng nề.
“Nếu như anh còn thích chị ấy muốn chăm sóc chị ấy, nếu chị ấy cũng bằng lòng đón nhận anh thì hai người cứ ở bên nhau đi, đừng có giữ gánh nặng trong lòng quá
lớn, anh ấy sẽ hiểu, bọn nhỏ cũng sẽ hiểu cho.”
Đây là thật sự biết mình không về được nữa rồi, cho nên ngay cả chuyện thế này cũng suy nghĩ xong rồi sao?