“Una? Em chính là hacker sát thủ số một kia, em thật đúng là thâm tàng bất lộ.”
Lúc nghe được cái tên Una này, sắc mặt Cố Trường Đình rất khó coi.
Thẩm Vị Ương chỉ biết nhìn vẻ mặt khó tin của anh ta, cười lạnh: “Nuôi bốn đứa con không phải chuyện dễ, lúc ấy tôi lại không muốn nhận nhiều ân huệ từ anh, đúng lúc phát hiện bản thân lại có năng lực đánh nhau, sau này nhận một số phi vụ nhỏ, không ngờ cứ như vậy tạo thêm một chút danh tiếng cho đến nay”
“Ban đầu giấu anh là sợ anh lo lắng, nhưng hiện tại xem ra, chiêu thức này lại rất tuyệt vời, khiến anh lơ là cảnh giác đối với tôi.”
Đúng vậy, Cố Trường Đình biết cô có bản lĩnh, nhưng chỉ nghĩ là kỹ thuật phòng thân bình thường của con gái thôi, căn bản không nghĩ tới, cô lại có thể là nữ sát thủ
Una mà mọi người sợ sệt.
Nên hôm nay anh ta chỉ dẫn theo hai vệ sĩ tới đây, nghĩ rằng không có Lãnh Hoài Cẩn, cô sẽ không trở tay với anh ta.
“Là sơ suất của anh.”
Anh ta khoanh tay, trong mắt không chút lo lắng mà còn chứa một tia hứng thú.
“Cho nên cô Una, em phải làm sao đây, làm sao đưa bạn của em về đây.”
”Đây không phải là chuyện tổng giám đốc Cố cần quan tâm.”
Thẩm Vị Ương khống chế Cố Trường Đình, đạp anh ra xuống giường, đưa đến trước mặt Vũ Bách.
Vũ Bách lấy ra một ống tiêm, đâm vào giữa tĩnh mạch của Cố Trường Đình, sau đó Cố Trường Đình liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ý thức dần dần mơ hồ.
“Vị Ương, em vì cái gì, vì sao không yêu, yêu…”
Còn chưa nói xong, anh ta đã chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó không chút lưu tình ném anh ta lên giường, đắp chăn thật kín.
Vì sao không thể yêu anh ta sao?
Cổ Trường Đình, anh luôn miệng nói yêu tôi, anh yêu tôi thật sao?
Nếu thật sự yêu tôi, tại sao lúc tôi tin tưởng anh, anh lại lặng lẽ sai người cấy Tình Ty Đằng vào người tôi, tại sao biết rõ năm đó Lãnh Hoài Sân muốn hại tôi, anh lại thờ ơ lạnh nhạt, nhìn tôi bất lực một mình vùng vẫy dưới biển sâu.
Anh không phải yêu Thẩm Vị Ương, mà là anh không muốn tổn thương lòng tự trọng của mình.
“Thế nào, giống không?”
Lúc Vũ Bách thu dọn và đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn giống Cố Trường Đình như đúc, Thẩm Vị Ương rất hài lòng.
“Rất giống, nhưng mà nếu đối phương là người trong nghề, sau khi nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra dấu vết của người ngoài ” Thẩm Vị Ương đánh giá.
Vũ Bách không để bụng nói: “Trừ khi Quý Nam Thần là gay, nếu không anh ta sẽ không nhìn nhằm vào mặt anh họ của mình làm gì.”
Thẩm Vị Ương: “Tóm lại mọi chuyện phải cẩn thận, mặc dù tôi nghe lén anh ta nói chuyện với em họ anh ta, nhưng Quý Nam Thần này không phải người bình thường, tư liệu tôi tìm được cũng có hạn, cậu càng ít tiếp xúc với cậu ta, chúng ta càng an toàn.”
Nhắc tới Quý Nam Thần, trong mắt Vũ Bách hiện lên tia chán ghét: “Người kia, chính là biến thái thứ thật.”
Thẩm Vị Ương biết anh ta khác thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà tiếp tục dặn dò: “Chúng ta không còn nhiều thời gian, ở trong điện thoại, tuy Quý Nam Thần
đáp ứng với Cố Trường Đình sẽ thả Vân Tưởng ra, nhưng mà tôi chắc chắn, cậu ta sẽ không tha cho cô ấy, chúng ta phải tới đưa Vân Tưởng đi trước khi con tàu tới Cực Lạc
Yến.”
“Nếu tới Cực Lạc Yến, chúng ta sẽ khó bảo vệ bản thân.”
Cực Lạc Yến là một hòn đảo nhỏ vô cùng phóng đăng, bên trong cung cấp đủ loại phụ nữ cho các ông chủ lớn trên thế giới, tự nguyện có, bị lừa gạt cũng có, nhưng mà
ở trên hòn đảo nhỏ kia, bỏ trốn chỉ có một kết cục duy nhất. Đó chính là bị những tên biến thái kia dùng đủ loại thủ đoạn biến thái chơi đến chết, cuối cùng trở thành một
trong những hài cốt phía sau núi.
Mà tên đầu sỏ chính là Quý Nam Thần, nghe nói năm nay mới vừa tròn mười tám tuổi, là một kẻ biến thái có nhân cách trái với xã hội. “Nếu có cơ hội, tôi có thể giết Quý Nam Thần không?” Vũ Bách hỏi cô.
Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua nắm đấm run rẩy của cậu ấy, đưa tay an ủi nói: “Nếu súng của cậu không ổn, tôi giết cậu ta giúp cậu.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là mọi chuyện phải dựa trên việc chúng ta có thể an toàn ra khỏi chỗ này.”
Giết chết tên biến thái Quý Nam Thần có rất nhiều cơ hội, nhưng cứu Mộ Vân Tưởng chỉ có một cơ hội bây giờ.
Vũ Bách gật đầu, sau đó nhìn Cố Trường Đình đang nằm trên giường, hỏi: “Công dụng của thuốc dài nhất chỉ có hai mươi bốn tiếng, tại sao không giết chết anh ta
luôn.”
Thẩm Vị Ương chán ghét nhìn Cố Trường Đình: “Cậu không nghĩ giết chết anh ta là tự rước lấy phiền phức sao, tôi muốn yên ổn sống qua ngày.”
Tuy thế lực của nhà họ Cố đều ở nước Y, nhưng hiện tại Cố Trường Đình là người thừa kế, nếu anh ta chết, nhà họ Cố nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Một mình cô thì không nói, nhưng mà cô phải lo cho các con của cô.
Dù sao chỉ có một ngàn ngày làm kẻ cắp chứ không có một ngàn ngày đề phòng kẻ trộm.
“Cổ Trường Đình sẽ tự mình chịu chết, không tới lượt chúng ta động thủ.”
Đứa nhỏ trong bụng Cố Văn Dư chính là một quả bom hẹn giờ, không cần cô ra tay, Cố Trường Đình sẽ tự mình chịu chết.
Nhưng mà cô thật không ngờ, Cố Trường Đình lại có thể làm chuyện này với em gái của mình.
Tri nhân tri diệt bất tri tâm.*
*Tri nhân tri diệt bất tri tâm: biết người, biết mặt chứ không biết lòng.
Trước kia cô thật sự bị mù mới cảm thấy anh ta là người tốt.
Lúc trên máy bay đi gặp Quý Nam Thần, Vũ Bách có vẻ băn khoăn, thỉnh thoảng nhìn cô giống như có gì muốn nói với cô.
Thẩm Vị Ương chợp mắt một lát, sau khi tỉnh dậy thấy ánh mắt của cậu ấy thì có chút nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy, có việc gì cứ nói thẳng.” Vũ Bách lắc đầu: “Không, không có gì hết.”
Vũ Bách mới ngoài hai mươi tuổi, Thẩm Vị Ương vẫn xem cậu ấy là trẻ con nên cũng không quá để ý.
Nhưng lúc cô đang uống nước, hai mắt Vũ Bách trộm nhìn cô, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Lúc này Thẩm Vị Ương không có cách nào phớt lờ: “Tiểu Vũ, cậu có chuyện gì thì nói, không cần phải bảo tôi đoán, tôi đoán không ra đâu.”
Lúc này Vũ Bách mới mở miệng hỏi: “Tôi nghe nói chị gả cho thủ lĩnh Ám Dạ, lần này chị đi cứu Mộ Vân Tưởng, tại sao không nhờ anh ta giúp đõ, Ám Dạ có rất nhiều người, nói không chừng chúng ta có thể tóm gọn sào huyệt của Quý Nam Thần.”
Thẩm Vị Ương bây giờ mới hiểu một chút: “Cậu không phải đang oán giận tôi, không có năng lực thay chị cậu báo thù sao?”