Nói với bọn trẻ xong, cô lại sợ người đàn ông kia không tin, nên nói thêm một câu: “Em sợ anh xảy ra chuyện ở đây thì nhà họ Lãnh sẽ tìm tôi tính sổ, nên, nên chăm lo
cho anh một chút.”
a?”
Lãnh Hoài Cẩn lại không nói gì cả, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng sau đó cúi đầu im lặng ăn cơm.
Ừ cái gì mà ừ?
Cô nấu cả bàn đồ ăn như này, mà chỉ ừ một tiếng là xong việc rồi à?
Thẩm Vị Ương suýt thì trào máu, cái tên đàn ông này, cái tên đàn ông này sao lại trả lời có lệ với cô vậy chứ.
Cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa bố với mẹ. Tiểu Y Y lập tức hỗ trợ nói: “Bố à, mẹ chuẩn bị đồ ăn phong phú vậy cho bố, mà bố không cảm ơn mẹ một tiếng
Lãnh Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn Tiểu Y Y.
Tiểu Y Y cười hì hì đề nghị: “Bố hôn mẹ một cái để cảm ơn mẹ đi.”
Để Lãnh Hoài Cẩn hôn cô một cái ư?
Thẩm Vị Ương thật sự quá khâm phục con gái mình.
Thật là không khi nào con bé ngừng nghĩ cách gài mẹ mình.
Nhưng mà, còn chưa kịp đợi cô nói gì, Lãnh Hoài Cẩn đã lên tiếng trước: “Y Y, đừng quậy nữa con, ăn cơm đi.”
Vậy là, anh không muốn sao?
Thẩm Vị Ương lại lần nữa tức hộc máu.
Tên đàn ông chó má này, tên đàn ông chó má trước kia nhìn thấy cô là muốn động tay động chân với cô không phải anh sao?
Bây giờ làm sao vậy, bộ tỉnh hoàn lương hay gì?
“Lãnh Hoài Cẩn, anh đứng lại!”
Cơm nước xong, khi Lãnh Hoài Cẩn chuẩn bị trở về phòng thì Thẩm Vị Ương nuốt cục tức xuống gọi anh lại.
Anh biết nghe lời chuyển xe lăn qua, nhìn cô tốt tính hỏi: “Làm sao vậy, cô Thẩm có chuyện gì hả?”
Thẩm Vị Ương nhìn mấy cái chén, đũa trên bàn, cười lạnh: “Em đã không còn là vợ anh, bây giờ anh còn trông cậy em dọn cho anh ư?”
Người đàn ông đúng lý hợp tình ngồi trên xe lăn nói: “Hiện tại anh là người bệnh.”
Thẩm Vị Ương không chừa đường lui, cười lạnh: “Người bệnh? Em xem anh như người lớn, còn anh xem em là gì, là người hầu của anh Lãnh hả?”
Lãnh Hoài Cẩn biết trong lòng cô thấy ấm ức, nên không nhiều lời, từ trên xe lăn đứng lên đi về phía bàn ăn.
Chỗ trúng đạn của anh nằm ở ngực, hiện tại cũng chỉ vừa tỉnh dậy sau hôn mê vài ngày mà thôi, khi đứng dậy đi đường có chút lảo đảo, nhưng vẫn lặng thinh đi dọn “
tàn cục”.
Không muốn nói chuyện với mình đến vậy sao?
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng vừa tức vừa đau.
“Để em tự làm.”
Cô đẩy anh ra, nén nước mắt tự mình dọn dẹp.
Lãnh Hoài Cẩn im lặng đứng một bên, nhìn góc mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, trong lòng rất khó chịu.
Cuối cùng, trong bầu không khí im ắng khiến người ta lo lắng, Thẩm Vị Ương không thể nhịn được nữa.
Cô quăng giẻ lau tron tay xuống, trừng mắt tức giận nhìn người đàn ông nói.
Lãnh Hoài Cẩn vẫn không nói gì, đưa tay muốn lấy giẻ lau bị cô quăng xuống, chuẩn bị tiếp tục lau bàn.
Nhưng anh còn chưa đụng đến giẻ lau, Thẩm Vị Ương đã nhón chân lên hôn anh.
Cô ôm chặt lấy cổ anh, kéo anh xuống trao nụ hôn nóng bỏng, như anh đã từng làm với cô.
Cô đã từng bị đối xử như vậy, tuy trong lòng oán giận, nhưng lại luôn bị anh quyến rũ.
Còn Lãnh Hoài Cẩn sẽ không bị quyến rũ.
Một người đàn ông đã trở nên tàn nhẫn thì không bao giờ chừa lại con đường sống nào.
“Trở về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây để anh dọn là được.”
Anh đưa tay kéo cô từ trên người mình xuống, lạnh lùng kéo ra khoảng cách với cô.
Lòng tự trọng của Thẩm Vị Ương bị nhục nhã, lúng túng nhìn anh hỏi: “Bây giờ anh chán ghét em đến vậy hả?”
Lãnh Hoài Cẩn không nói chuyện nữa, anh bưng chén bát cần rửa đi về phía phòng bếp.
Thẩm Vị Ương không cam lòng đuổi theo, mắt đỏ hoe nhìn về theo bóng lưng của anh chất vấn: “Anh đang trả thù em đúng không? Lãnh Hoài Cẩn có phải anh đang trả thù thôi không?”
“Nhưng dựa vào đâu chứ, khi anh muốn quay lại thì có thể cưỡng ép, còn khi em muốn quay lại thì anh như con cá chết vậy!”
“Ít nhất“, người đàn ông dừng bước lại, bóng lưng cô đơn: “Anh không muốn em chết.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt, trái tim cô đau đớn.
Thật lâu sau, cô mới nhìn bóng dáng anh, nói với giọng khàn khàn: “Em, em không có cố ý, là anh, là anh không nói rõ với em.”
Đều tại Lãnh Hoài Cẩn, là anh không chịu nói rõ với cô.
Nếu cô sớm biết sự tồn tại của Lãnh Hoài Sân thì giữa bọn họ sẽ không thay đổi như bây giờ.
Giọng Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt: “Còn nhớ một năm trước, anh đã nói ba ngày sau muốn nói cho em biết chân tướng sự việc không? Là em đã không tin anh, nhìn thấy Lãnh Hoài Sân với Hoài Sở ở cùng một chỗ đã cho rằng anh ngoại tình, không hỏi anh lấy một câu, nếu lúc trước em chịu hỏi anh một câu thì anh đã nhanh chóng nói ra sự
thật cho em biết rồi.”
Em cũng không cần phải vì Tình Ty Đằng mà suýt biến thành người thực vật.
Thứ như tín nhiệm, không có là không có chứ không thể cưỡng cầu được.
Thẩm Vị Ương nghe hiểu.
Một dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Cô cười nhìn Lãnh Hoài Cẩn, giọng nói nghẹn ngào: “Em hiểu rồi.”
Nói xong cô rời đi.
Người ta đã nói rõ là không muốn dây dưa với cô nữa, cô cứ mặt dày mặt dạn như vậy thì có nghĩa lý gì chứ.
“Vị Ương, Vị Ương!”
Lãnh Hoài Cẩn đứng im tại chỗ hồi lâu, chờ đến khi mắt anh đỏ hoe quay đầu lại thì Thẩm Vị Ương đã rời đi.
Anh như kẻ mất hồn đuổi theo.
Cho dù còn có một tuần thì sao chứ, bây giờ cô đã thật lòng muốn ở cạnh bên anh, anh không thể lại đánh mất cô được.
Vì cô và con, anh nhất định phải bước ra khỏi nơi quỷ quái đó.
Nhưng, khi anh vội vàng đuổi theo xuống lầu thì thấy.
Anh thấy cô với Cố Trường Đình đang ôm nhau.
Sự vội vã và quyết tâm vừa nãy, vào giờ phút này cứ như là một trò cười.
Anh là cái thá gì chứ?
Trong lòng Thẩm Vị Ương, anh chỉ là một người đàn ông đáng thương lại thật đáng buồn, chỉ có thể dựa vào chút tình cảm đáng thương mà cô bố thí cho mới sống nổi
đúng không?
“Chú ba, chuẩn bị máy bay, tối nay lập tức xuất phát.”
Nhìn thoáng qua người phụ nữ đang bị người đàn ông khác ôm vào lòng lần cuối, Lãnh Hoài Cẩn cười tự giễu, bấm điện thoại gọi cho Lãnh Miện.
Còn Cổ Trường Đình đang ôm Thẩm Vị Ương, sau khi nhìn thấy anh rời đi, khóe miệng anh ta nở nụ cười khoái chí vì đã thực hiện được.
Lãnh Hoài Cẩn, anh mà cũng có ngày hôm nay.
Cảm giác bị người phụ nữ mình yêu thương vứt bỏ ra sao?
Có phải đau lòng lắm không, bây giờ thứ anh gặp phải, chính là cảm giác dày vò mà ngày xưa khi ở cạnh cô ấy, tôi phải chịu từng phút từng giây.
“A –
Anh ta còn chưa đắc ý xong, thì Thẩm Vị Ương đã vung một đấm vào bụng anh ta.
Anh ta lảo đảo lùi về sau vài bước, che lại chỗ bị đánh.
Thẩm Vị Ương chán ghét nhìn kẻ điên còn ghê tởm hơn trà xanh này: “Tổng giám đốc Cổ muộn như vậy còn tới tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!