“Còn về bốn đứa trẻ, anh không đề nghị em mang đi, bây giờ tụi nó còn nhỏ, cần một môi trường ổn định.”
Giống như vợ chồng ly hôn bình thường, vẻ mặt anh nhàn nhạt bắt đầu thương lượng với cô vấn đề quyền nuôi nấng con cái.
“Em yên tâm, ngay cả khi giữa chúng ta có đứa con, anh cũng không dùng điều này để tiếp tục dây dưa với em, nếu em vẫn không yên tâm thì anh sẽ giao quyền nuôi con cho em, anh sẽ gửi tiền nuôi dưỡng vào thẻ đúng hạn.”
“Được, vậy tổng giám đốc Lãnh tính cho bao nhiêu tiền nuôi dưỡng, quyền thừa kế tương lai của con lại chia thế nào. Tôi có bốn đứa con, chắc được chia nhiều cổ phần công ty tập đoàn tài chính Lãnh Thị lắm nhỉ.”
Cô ngồi xuống ghế trước giường anh, cười hỏi anh, trông giống như người phụ nữ đào mỏ tham lam hám giàu.
Lãnh Hoài Cẩn khẽ nhíu mày, nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt này của cô hơi mất hứng: “Anh sẽ nói rõ mấy vấn đề này với Bạch Thần, đến lúc đó sẽ viết lên đơn ly hôn, nếu em có chỗ nào mất hứng cũng có thể từ từ thương lượng.”
“Em không hề mất hứng.”
Thẩm Vị Ương đứng lên, xách túi chuẩn bị rời đi.
“Em rất vui, cuối cùng có thể thoát khỏi anh rồi, sao lại mất hứng cơ chứ? Nếu anh đã nhờ vả Bạch Thần, vậy sau này chúng ta cứ liên lạc thông qua Bạch Thần, không cần gặp mặt nữa.”
Nói xong, cô không hề quay đầu lại mà rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng đợi sau khi cô thật sự ra khỏi phòng bệnh, nước mắt lập tức tuôn rơi, cô sụp đổ dựa vào hành lang, hai tay bụm mặt rơi nước mắt.
“Nếu không muốn ly hôn, tại sao không nói thẳng với anh ấy?”
Không biết qua bao lâu, Lãnh Diệp đã tới, đưa cho cô một bịch khăn giấy.
“Cảm ơn!” Thẩm Vị Ương nhận lấy khăn giấy, sau khi lau khô nước mắt trên mặt mới lạnh lùng nhìn Lãnh Diệp nói: “Tôi không phải không muốn ly hôn, đây là sau khi giải thoát nên mừng đến rơi nước mắt, đừng hiểu lầm.”
Nói xong cô ưồn thẳng sống lưng rời khỏi.
Đây là lần thứ hai anh nói ly hôn với cô.
Mặc kệ có là nguyên nhân vấn đề không, nếu anh đã nói muốn ly hôn, cô không nên không biết xấu hổ tiếp tục vây khốn mình trong cuộc hôn nhân này.
Lãnh Diệp nhìn bóng lưng dứt khoát của Thẩm Vị Ương, trong lòng khó chịu.
“Bố… Sao bố lại tới đây?”
Lãnh Hạo hừ lạnh: “Con thật sự không biết bổ tới làm gì sao?”
Lãnh Diệp chắn trước phòng bệnh không muốn cho ông ta vào: “Ít nhất phải chờ vết thương của anh ấy tốt hơn, hai ngày trước anh ấy vừa mới tỉnh.”
Lãnh Hạo cười khẩy: “Là bố để nó bị thương hay nhà họ Lãnh chúng ta khiến nó bị thương, là tự nó biến mình thành như vậy vì một người phụ nữ, ngày xưa lúc kết hôn, người lớn nào chưa từng khuyên nó, nhưng nó có nghe không? Nó chỉ cảm thấy những lão già như chúng ta muốn kiểm soát lợi dụng nó, bây giờ hay rồi, vì một người phụ nữ mà ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có.”
“Kéo cậu tư ra!”
Sau khi để hai cấp dưới mình mang đến khống chế Lãnh Diệp, Lãnh Hạo đẩy cửa đi vào phòng bệnh Lãnh Hoài Cẩn.
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn tái nhợt nhìn Lãnh Hạo: “Chú ba.”
Lãnh Hạo lạnh lùng nghiêm khắc nhìn anh nói: “Chờ cháu sống sót trở về rồi hãy lại gọi chú là chú ba.”
Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn rất suy yếu, nhưng mà lúc xuống giường đứng rất vững, không hề giống người từng bị thương.
Trong mắt Lãnh Hạo lóe lên tia không nó, xoay người đưa lưng về phía anh hỏi: “Nhất định phải ly hôn sao? Cũng đã như vậy rồi, nếu thật sự ly hôn, cháu sẽ không có
được gì.”
ay.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Cháu không muốn cô ấy mệt mỏi, cô ấy cũng không cần sống nhờ vào nhà họ Lãnh, mong rằng sau khi cháu rời đi, nhà họ Lãnh đừng làm khó cô
Lãnh Hạo: “Chuyện này cháu yên tâm, chỉ cần cháu qua bên đó nhận trừng phạt, cô ta và cháu đều sẽ không sao, chỉ là bốn đứa trẻ, sau này sẽ không xem là máu mủ của nhà họ Lãnh nữa.”
Lãnh Hoài Cẩn cười khổ: “Bọn trẻ không cần những thứ này, mà Vị Ương cũng có thể cho rất nhiều thứ.”
Vợ của anh, không chỉ bản thân giỏi giang mà nuôi dưỡng các con cũng rất tốt.
“Ngài tổng thống và phu nhân hiện đang ở nước ngoài, một tuần sau mới trở về, bọn họ vẫn muốn gặp mặt cháu, nên cháu hãy đợi gặp bọn họ rồi hẵng đi.”
“Mommy, mẹ có ở nhà không?”
Sau khi Thẩm Vị Ương mất bình tĩnh trở về nhà thì lập tức ngâm mình trong bồn tắm, không hay biết đã ngủ thiếp đi, đợi lúc tỉnh lại, hai đứa trẻ đã tan học về nhà. Lúc này Thẩm Vị Ương mới tỉnh táo lại, nói với Tiểu Y Y ngoài phòng tắm: “Ừ, mẹ về rồi, đợi mẹ đi ra nấu cơm cho Y Y và em trai được không?”
“Được, vậy Y Y và A Nặc lên mạng mua đồ ăn nhé.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáp lại, sau đó chạy ra ngoài.
Sau khi Thẩm Vị Ương tắm rửa xong rồi ra ngoài, Tiểu A Nặc đang mở cửa cho anh trai giao đồ ăn bên ngoài.
Hai đứa trẻ mua rất nhiều đồ ăn, sau khi anh trai giao đồ ăn rời đi, Tiểu A Nặc lập tức ôm túi ni lông lớn, giẫm chân ngắn khó khăn đi vào phòng bếp.
Đôi mắt Thẩm Vị Ương bừng sáng.
Con trẻ quá hiểu chuyện rồi, hoàn toàn là do cô, làm mẹ mà không chăm được con.
“Mommy, mẹ tắm xong rồi ạ?”
Tiểu Y Y đang đứng trên ghế đẩu để lấy nước, nhìn thấy Thẩm Vị Ương đi vào bếp bèn quay người lại, nở nụ cười tươi rói.
Thẩm Vị Ương tiếp nhận món ăn từ trong tay A Nặc để xuống đất, sau đó ôm Tiểu Y Y từ trên ghế đẩu xuống: “Các con ra ngoài chơi game đi, để mẹ làm là được.”
Tiểu Y Y không muốn đi ra: “Nhưng Y Y muốn giúp mẹ, không có bố thì không còn ai giúp mẹ nữa.”
“Mommy, lúc nào bố trở về, Y Y lâu lắm rồi không gặp được bổ.”
“A Nặc cũng lâu lắm không gặp bố rồi, tụi con có thể gọi video cho bố không ạ?”
Hai đứa trẻ bày tỏ nỗi nhớ của mình với Lãnh Hoài Cẩn.
Thẩm Vị Ương khó xử đứng đó, không biết phải nói với con chuyện sắp ly hôn với Lãnh Hoài Cẩn thế nào.
Lúc trước cô giả vờ yêu đương với Lãnh Hoài Cẩn, cũng như nghĩ cách để không làm tổn thương đến hai đứa trẻ.
Bọn trẻ tưởng rằng cô sẽ sống thật tốt với Lãnh Hoài Cẩn.
“Bố, cuối cùng bố cũng nghe điện thoại rồi, bố có thể nhìn thấy A Nặc không ạ?”
Lúc Thẩm Vị Ương ngẩn người, A Nặc đã nhanh chóng gọi video cho Lãnh Hoài Cẩn.
Mà Lãnh Hoài Cẩn mấy ngày nay luôn ở trạng thái không liên lạc được vậy mà cuối cùng đã kết nối được.
“Nhìn thấy rồi, A Nặc đang nấu cơm với chị ở nhà bếp sao?”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông từ đầu bên kia truyền đến.