“Tiêu Diễn, mới sáng sớm mà cậu nổi điên cái gì?”
Lãnh Hoài Cẩn vừa xuống lầu đã thấy Tiêu Diễn đi tới phòng khách với đôi mắt đỏ đậm, nhìn giống như là thật sự điên rồi.
Quả nhiên, có chuyện xảy ra với Mộ Vân Tưởng.
“Cậu đưa Vân Tưởng tới chỗ nào rồi?”
Anh ta bước nhanh về phía anh và dí họng súng vào trán anh.
Lãnh Hoài Cẩn không có tránh né mà chỉ nhíu mày nhìn anh ta với vẻ không vui: “Vợ của cậu không thấy thì cậu tìm tôi làm quái gì?”
Tiêu Diễn cười khẩy: “Vì sao tới tìm cậu à? Chả phải gói thuốc ngủ được giấu trong váy cưới của Vân Tưởng là do cậu đưa cho cô ấy ư? Cô ấy dùng cái này làm tôi ngất đi rồi bỏ chạy, chả phải vụ này do cậu trợ giúp sao?”
Mộ Vân Tưởng dùng thuốc ngủ để đánh ngất Tiêu Diễn rồi bỏ chạy?
Tuy đã sớm đoán trước được rằng Mộ Vân Tưởng sẽ không chung sống tốt với Tiêu Diễn và sớm muộn gì cũng chạy trốn. Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng là…
Váy cưới là do Vị Ương thiết kế, e rằng cô không thoát khỏi liên quan đến việc Mộ Vân Tưởng rời đi.
Nhưng vì sao Tiêu Diễn lại nói là mình đưa Vân Tưởng đi?
Trong lòng của Lãnh Hoài Cẩn có một suy đoán không tốt lắm.
“Sao, không nói được lời nào à? Lãnh Hoài Cẩn, tôi đã điều tra rồi, Mộ Vân Tưởng đã lên xe dùng để đi trao tình thương ở vùng núi của tập đoàn tài chính Lãnh Thị Ngoại trừ cậu thì còn ai có thể sắp xếp được một người sống sờ sờ lên đó!”
Mộ Vân Tưởng rời đi bằng xe của tập đoàn tài chính Lãnh Thị.
Thuốc mê được giấu trong váy cưới Mộ Vân Tưởng.
Con người của Lãnh Hoài Cẩn co chặt lại, sau khi cảm thấy người phụ nữ kia đi xuống từ trên lầu, anh quay đầu lại và đối mặt với cô.
Khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, anh cảm thấy trái tim mình bị xé rách thành nhiều mảnh một cách tàn nhẫn bởi một bàn tay to vô hình.
Là cô, là cô cố tình dẫn Mộ Vân Tưởng rời đi và đổ tội cho anh.
Cho nên sự ngoan ngoãn và đằm thắm với nhau mấy ngày nay đều là cố tình giả vờ sao?
“Thẩm Vị Ương? Lãnh Hoài Cẩn, cuộc sống của cậu trôi qua không tệ nhỉ? Tại sao tôi phải mất đi người phụ mà mình yêu trong khi cậu lại có thể ở bên Thẩm Vị Ương
mãi mãi.”
“Vị Ương ——!”
“Bằng ——”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong giây lát, người đàn ông cao lớn đã chắn trước mặt mình, sau lưng nhuốm máu đỏ ướt át.
Mọi thứ diễn ra rất chậm, chậm đến mức cô có thể thấy rõ ràng sự nghi ngờ của anh đối với cô chỉ có vài giây. Sau đó chỉ còn lại sự lo lắng lúc tiếng súng vang lên, anh đã phát súng của Tiêu Diễn cho cô.
Thật ra chả phải là cô đã sắp đặt kỹ càng sự đối đầu giữa anh với Tiêu Diễn rồi sao, việc cô tính sai duy nhất là không ngờ Tiêu Diễn sẽ cực đoan như vậy, dứt khoát cầm súng theo để xả giận.
Việc tính sai duy nhất là cái tên điên Tiêu Diễn này lại muốn tổn thương cô để trả thù Lãnh Hoài Cẩn. Mà Lãnh Hoài Cẩn đã biết cô là kẻ đầu têu của mọi chuyện nhưng
vẫn tình nguyện chặn lại một phát súng này cho cô.
Vì sao?
Lãnh Hoài Cẩn, vì sao lại như vậy?
Thẩm Vị Ương ngồi sụp xuống đất với ánh mắt tan rã, còn anh máu tươi đầy mình ngã xuống trước mặt lại nắm lấy tay cô: “Đi… tới phòng ngủ lấy súng, bảo… bảo vệ…
bảo vệ bản thân.”
ו
vậy?
“Lãnh… Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn, anh tỉnh lại đi! Lãnh Hoài Cẩn! Lãnh Hoài Cẩn ——!”
Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cô vốn không cảm thấy mình sẽ đau lòng khi người đàn ông này xảy ra chuyện. Nhưng tại sao nước mắt lại chảy nhiều như
Tại sao, tại sao cô không thể lau sạch hết?
Cô lau nước mắt của mình một cách thảm hại, nhưng không thể lau sạch hết được.
“Chết rồi à?”
Tiêu Diễn cũng không ngờ rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ phản ứng nhanh đến vậy, chặn lại phát súng này thay cho Thẩm Vị Ương.
Anh ta đi tới liếc nhìn Lãnh Hoài Cẩn từ trên cao rồi gọi anh bằng ánh mắt phức tạp.
“Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn, cậu chết rồi à?”
“Vậy anh muốn giết anh ta à?”
Thẩm Vị Ương đặt Lãnh Hoài Cẩn xuống, đứng dậy song song với Tiêu Diễn.
Đối diện với ánh mắt kiên cường của người phụ nữ này, Tiêu Diễn cảm thấy hơi thú vị: “Sao, cô muốn báo thù cho anh ta à?” “Nghe nói cô mất trí nhớ, giờ nhớ lại rồi à? Biết anh ta không làm chuyện gì có lỗi với cô?”
Cái gì?
Thẩm Vị Ương sững người một lát.
“Anh, anh nói cái gì?”
Tiêu Diễn nhìn dáng vẻ bối rối của cô, phát hiện ra một chuyện càng thú vị hơn.
Anh ta cất súng đi “kiên nhẫn” giải thích cho Thẩm Vị Ương: “Cô còn không biết anh ta có một người anh song sinh tên là Lãnh Hoài Sân à?”
Anh trai sinh đôi?
Vậy, vậy chả phải người đàn ông kia giống hệt Lãnh Hoài Cẩn à.
Thẩm Vị Ương như bị sét đánh, vẻ mặt phờ phạc lui về sau vài bước.
Lãnh Hoài Sân, anh có một người anh trai tên là Lãnh Hoài Sân?
Cô nhớ lúc trước mình đến nhà cũ của nhà họ Lãnh để mừng thọ bà cụ Lãnh, trong nhà dành cho cậu chủ dòng chính nhà họ Lãnh đúng là có treo một tấm biển cửa phòng có chữ “Sân” trên đó.
Đó, đó là phòng của anh trai Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Sân ư?
Vậy sau đó, sau đó người đàn ông đã tằng tịu với Hà Sở là, là …
Tiêu Diễn rất hài lòng với phản ứng của cô nói tiếp: “Cô đoán đúng rồi đấy, người đàn ông mà Hà Sở sinh con cho là Lãnh Hoài Sân, người hại cô rớt xuống biển lúc cô
đang có thai vào mấy năm trước cũng là anh ta. Còn nữa, nam chính trong cảnh nóng mà cô tận mắt thấy cũng là anh ta. Mấy chuyện khiến cô cảm thấy rất đau lòng toàn
do Lãnh Hoài Sân làm hết đó.”
Tiêu Diễn sờ cằm với vẻ suy ngẫm: “Có điều Lãnh Hoài Cẩn rời bỏ cô vì tên tiểu nhân hèn hạ Lãnh Hoài Sân kia là thật. Dù sao nếu không phải năm ấy anh ta lo lắng về dòng máu thấp kém kia thì cô đã không bị người khác mưu hại khi chỉ có một mình, về chuyện này thì anh ta rất đáng trách.”
“Câm mồm!”
Thẩm Vị Ương khó mà chấp nhận sự thật này.
Nếu người đàn ông vẫn luôn muốn đẩy cô vào chỗ chết không phải là Lãnh Hoài Cẩn, vậy thì cô kiên trì căm hận vì cái gì, rồi lợi dụng Mộ Vân Tưởng bỏ đi để sắp xếp
tình huống cho anh và Tiêu Diễn giết hại lẫn nhau để làm gì?
“Tôi sẽ không tin anh đâu, đồ điên! Tiêu Diễn, anh là gã điên! Biến thái!”
“Vậy nên cô phải đưa Vân Tưởng rời đi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!