Trong buổi diễn thời trang hôm đó, Úc Uyển cũng đi, đi với thân phận giám khảo.
“Cô Úc kia đi đại diện cho nhà họ Úc, nhà họ Úc rất có thế lực trong thành phố B, không biết cô có từng nghe nói chưa.”
Thân Khiết mặc một bộ lễ phục lộng lẫy đi đến bên cạnh cô nói thế, đằng sau có mấy vệ sĩ theo sau bảo vệ cô ấy.
Cô ấy là nghệ sĩ khách mời đặc biệt, sẽ mặc bộ lễ phục đẹp nhất kia trở thành nữ thần Muse.
Hiện tại Thân Khiết rất nổi, lại còn có tác phẩm của mình, xứng đáng với danh hiệu nữ thần Muse lần này.
Chỉ không biết cuối cùng bộ lễ phục nào sẽ giành chiến thắng, nhà thiết kế tài ba nào sẽ thể hiện năng lực của mình trong cuộc thi lần này.
Thẩm Vị Ương có tự tin sẽ giành chiến thắng, không nghĩ tới vấn đề nhàm chán này, nhìn thấy Thân Khiết, cô rất lịch sự nói lời cảm ơn với cô ấy. “Cô Thân, chuyện mượn quần áo lần trước thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Mặc dù khi đó không gặp mặt cô ấy, nhưng sau sự việc cô cũng lên mạng tìm hình của cô ấy, định khi nào có cơ hội sẽ cảm ơn cô ấy hẳn hoi.
Thế nhưng, trên ảnh cũng không rõ ràng lắm, bây giờ nhìn thấy người thật, cô cứ cảm giác cô Thân Khiết này quen quen, hình như từng gặp ở đâu rồi vậy.
Cô ấy là một ngôi sao, thường xuyên xuất hiện trong một vài quảng cáo với phim truyền hình, từng gặp cũng rất bình thường, nên cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thân Khiết lại bị cô nhìn mà hơi mất tự nhiên, cô ấy nghiêng nhẹ đầu nói với Thẩm Vị Ương: “Chuyện lần trước chỉ là việc tiện tay giúp đỡ thôi, nghe nói đêm nay cô Thẩm cũng là thí sinh tham gia, rất mong chờ giây phút có thể mặc lên người tác phẩm của cô.”
Cô ấy đang chúc cô thành công.
Thẩm Vị Ương mỉm cười: “Mượn lời tốt của cô Thân, tôi sẽ cố gắng.”
“Ella, cô không cảm thấy Thân Khiết hơi kỳ lạ sao?”
Sau khi Thân Khiết rời đi, Chris mới tới bên cạnh Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương nghe xong hơi ngây người ra, không ngờ anh ta cũng có cảm giác này: “Anh cũng cảm thấy hơi không bình thường à?”
Chris: “Chỉ là tôi cảm thấy, tôi thấy cô Thân Khiết này, có phải trông hơi giống cô không, đặc biệt là đôi mắt này, thật sự rất giống.”
Chỉ yếu là bởi đôi mắt này, có vài phần tương tự.
Chỉ là Thân Khiết trông hơi thuần khiết, không có sức hấp dẫn phong tình quyến rũ chí mạng như kiểu của Thẩm Vị Ương.
Sai một ly đi nghìn dặm.
Bị Chris nói thế, Thẩm Vị Ương mới bừng tỉnh nhận ra, khó trách được cô lại cảm thấy Thân Khiết hơi quen mắt, hóa ra là vì Thân Khiết trông hơi giống với mình.
“Không ngờ chúng tôi cũng khá có duyên phận với nhau.” Thẩm Vị Ương cảm thán một câu..
Nhưng Chris lại nhíu chặt mày, hơi không vui.
Cô gái ngốc, đó là bởi vì cô không biết, ông chủ sau lưng cô ta là Lãnh Hoài Cẩn.
Gần đây Alice đang lựa chọn người đại diện toàn cầu, Thân Khiết là một trong số những người đó, vậy nên anh ta lướt nhìn qua tài liệu về cô ấy, phòng làm việc của cô ấy, chỉ gọi là dưới danh nghĩa công ty giải trí Tinh Huy của Biên Mục Dã mà thôi, còn cổ đông nắm cổ phần đằng sau là Lãnh Hoài Cẩn.
Rốt cuộc Lãnh Hoài Cẩn đang nghĩ gì, đi nâng đó một cô gái có bề ngoài giống với Ella. Hy vọng anh ta đừng có gì với cô gái này, nếu không đến lúc đó Ella chắc chắn sẽ rất tổn thương.
Chris nhìn Thẩm Vị Ương đã đi giao lưu với những nhà thiết kế tham gia thi khác mà ánh mắt có chút sầu muộn.
Nếu như có thể, anh ta vẫn hy vọng cô có thể vui vẻ sống mỗi ngày, cho dù người khiến cô vui vẻ ấy không phải anh ta cũng không sao.
Thẩm Vị Ương lại không để chuyện Thân Khiết trông giống cô vào trong lòng, rất hiền hoà nói chuyện với những nhà thiết kế khác tới tham gia cuộc thi lần này.
Không phải cô tự phụ, mà bởi cái tên “Ella” trong giới thời gian này thật sự rất nổi tiếng. Lúc này cuộc thi còn chưa bắt đầu, cô muốn khiêm tốn một chút, vậy nên chỉ
nói tên tiếng trung của mình là Thẩm Vị Ương, không hề nói mình là Ella.
Mặc dù tuổi tác tương đương nhau, thậm chí cô còn nhỏ tuổi hơn so với đa số những người tham gia ở đây, nhưng nếu nói về lý lịch trong giới thời trang, thì thực ra cô cũng tính là tiền bối rồi.
Nhưng cô muốn khiêm tốn, mà người khác chưa chắc đã cho cô cơ hội để khiêm tốn này.
Khi cô đang tán gẫu qua loa một vài chuyện về sáng tác với những nhà thiết kế khác, một cô gái nghênh ngang đi lên khiêu khích nói: “Cô nói giỏi thật đấy, không biết còn tưởng cô là nhân vật lão làng tài giỏi nào đó ấy chứ.”
Thẩm Vị Ương: ”.” Tôi nói cái gì rồi, chỉ là nói chuyện bình thường với người khác cũng không được hả?
“Sao, ánh mắt cô là gì đây, coi thường tôi đúng không? Cô có tư cách gì mà coi thường tôi?”
Cô gái này lại trợn mắt lên chất vấn cô với vẻ mặt hống hách.
Thẩm Vị Ương: “…” Tôi lại coi thường cô như nào nữa?
“Khụ khụ, cô gái này, xin hỏi cô là ai thế?”
Mặc dù cạn lời, nhưng trước mặt bao nhiêu người cùng ngành, đang yên đang lành lại bị một cô gái nhắm vào, Thẩm Vị Ương thấy không được vui cho lắm.
Phạm Lê Lê nghe thấy cô nói thế, lập tức giận dữ trợn to mắt, dáng vẻ không thể tin được: “Cô, cô không biết tôi là ai?”
Thẩm Vị Ương: “… Thế nên cô là ai?”
Cô đã không còn nhẫn nại với cô gái này nữa rồi.
Phạm Lê Lê tức giận trợn trừng với cô, cảm thấy mình vô cùng mất mặt. Không gượng gạo nói ra tên mình, mà cứ bực tức trợn mắt nhìn cô như thế.
Khi bầu không khí bỗng trở nên cứng ngắc căng thẳng, một nhà thiết kế nữ lúc nãy nói chuyện với Thẩm Vị Ương giới thiệu với Thẩm Vị Ương: “Cô ấy tên là Phạm Lê Lê,
gần đây đã lấy được offer của BOBO, sau khi thắng cuộc thi này sẽ chuẩn bị đi thực tập ở BOBO, nghe nói BOBO rất hy vọng cô ấy sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong thế
hệ nhà thiết kế trẻ.”
BOBO cũng tính là một thương hiệu quần áo gần danh giá tạm được, với độ tuổi này của Phạm Lê Lê mà có thể giành được offer của BOBO, so với những người bình thường cùng tuổi quả thật là một chuyện đáng để tự hào. Nhưng đó là trong những người bình thường.
Lê.
Năm tốt nghiệp đại học, cũng là năm cô hai mươi mốt tuổi, đã giành được offer của thương hiệu Alice danh giá hàng đầu, còn sớm hơn hai ba năm so với Phạm Lê