“Úc Uyển có dịu dàng hơn nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Sau khi vẽ nét cuối cùng cho cô xong, Lãnh Hoài Cẩn buông bút vẽ mày trong tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy hai má cô rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên khuôn mặt cô.
Thẩm Vị Ương không chống đỡ nổi người đàn ông cư xử như vậy, hơi xấu hổ đẩy anh ra, sau đó đi ra ngoài tìm mấy đứa bé.
“Mommy, mẹ đẹp quá ạ!”
Thẩm Vị Ương vừa mới bước ra khỏi cửa đã được Tiểu Y Y khen ngợi một câu.
Vốn câu này cũng không có vấn đề gì nhưng cô bé lại chêm thêm một câu đằng sau.
“Lông mày mà bố vẽ cho mommy cực kỳ đẹp đấy ạ.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới chú ý tới lúc này cửa phòng ngủ vẫn còn chưa đóng.
Mấy đứa bé hẳn là đã nhìn thấy cảnh tượng Lãnh Hoài Cẩn vẽ chân mày cho cô.
Trước những ánh mắt giống nhau như những giọt nước của Tử Niệm, A Nặc và Tiểu Y Y, Thẩm Vị Ương ngượng ngùng ho khụ khụ hai tiếng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì: “Các con đã chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Bố đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
Tử Niệm nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đi ra từ phía phòng ngủ, hỏi một câu.
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, đưa một tay ra bế A Nặc lên đi xuống dưới tầng.
Động tác anh bế A Nặc rất thuần thục, giống như đây là một việc vô cùng quen thuộc được anh làm thường xuyên.
Tử Niệm giải thích cho cô: “Bởi vì trước kia sức khỏe của A Nặc không tốt nên bố vẫn luôn tận tình chăm sóc cho A Nặc a.”
Tử Niệm nói như vậy giống như cố ý tạo ấn tượng tốt giúp Lãnh Hoài Cẩn trước mặt cô.
Tuy rằng Thẩm Vị Ương không thích thân mật quá mức với Lãnh Hoài Cẩn nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hy vọng bố mẹ hòa thuận chung sống, gia đình hạnh phúc của con, trong lòng cô vẫn khó chịu giống như bị kim đâm từng chút từng chút một.
Mấy đứa bé đương nhiên mong muốn một gia đình toàn vẹn hạnh phúc.
Nhưng cô thì sao? Vì bận tâm đến cảm xúc của con cái, cô nên làm thế nào?
Lúc anh và Hà Sở không biết xấu hổ dây dưa với nhau có nghĩ tới con hay không?
Cô là mẹ, đương nhiên phải hy sinh những gì cần thiết vì con.
Nhưng anh thì sao? Không nên gánh vác trách nhiệm mà một người bố nên gánh vác hay sao?
Thẩm Vị Ương siết chặt hai tay, chôn giấu tất cả những nghi ngờ vào nơi sâu thẳm của đáy lòng.
Trước tiên cô là Thẩm Vị Ương rồi sau đó mới là mẹ của bốn đứa bé.
“Mommy, có phải hôm nay mẹ không vui không ạ?”
Sau khi cả nhà xem xong phim rồi ra về, Thẩm Vị Ương dường như rầu rĩ không vui, Tiểu Y Y lo lắng nhìn cô hỏi.
Thẩm Vị Ương hoàn hồn, xoay người dùng khăn tay lau sạch vụn bỏng ngô trên khóe miệng cô bé.
“Sao lại không vui được. Có thể cùng các con đi xem phim, mẹ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.”
Cô rất ít khi có thời gian để bầu bạn với mấy đứa bé, hôm nay có thể ra ngoài cùng các con, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Cho dù có không vui thì cũng là bởi vì người đàn ông cứ kè kè đi theo bên cạnh bọn họ này.
Người đàn ông cao lớn khôi ngô tuấn tú đi trong trung tâm thương mại hấp dẫn phần lớn ánh mắt của những người đến đây, phía sau còn có một bé trai nhỏ nhắn mềm
mại đáng yêu đi theo, không biết đã cướp mất bao nhiêu trái tim của các cô gái qua đường.
Nhưng Thẩm Vị Ương chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, hờ hững nhận lấy bình nước đã được mở nắp sẵn do anh đưa qua.
“Tử Niệm tạm thời không thể về nhà chung với chúng ta được, chúng ta đi trước vậy.”
Cô nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh rồi nói.
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, một tay bế A Nặc lên, sau đó công búp bê bé nhỏ mềm mại đáng yêu Tiểu Y Y trên lưng, cùng về nhà với bà xã, mặc dù phải vừa bế vừa công
hai đứa bé nhưng anh không hề thốt ra nửa câu oán giận.
“Trời đất ơi, thật là người đàn ông tốt tìm mỏi mắt khắp thế giới cũng chưa chắc tìm được, không những dáng vẻ khôi ngô tuấn tú mà còn săn sóc bà xã, nuông chiều con cái như vậy nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa cô nhìn quần áo, phong độ của anh ấy xem, không giàu có thì cũng vô cùng có địa vị đấy. Một người đàn ông chất lượng tốt như anh ấy còn có thể đối xử tốt với bà xã và con mình như vậy, chắc hẳn kiếp trước bà xã của anh ấy đã giải cứu thế giới rồi.”
“Đúng vậy, tôi thấy dáng vẻ bà xã anh ấy cũng chẳng có gì đặc biệt cả, sao có thể lọt vào mắt anh ấy được chứ”
***
Thẩm Vị Ương đã xem thường sức hấp dẫn của Lãnh Hoài Cẩn, dọc theo đường đi bởi vì khuôn mặt này của anh mà Thẩm Vị Ương suýt nữa bị người qua đường xem như bùn đất mà giẫm dưới chân, người nào người nấy đều nói khí chất của cô cực kỳ tầm thường, không xứng với Lãnh Hoài Cẩn.
Thật ra cô cũng không thèm quan tâm đến vấn đề mình xứng hay không xứng với Lãnh Hoài Cẩn, chỉ là cảm giác tự nhiên bị người qua đường vơ vào bình phẩm như vậy thật sự rất không thoải mái.
Loại cảm giác này thật sự rất không ổn.
Lãnh Hoài Cẩn cũng nghe thấy những lời bàn tán đó, dừng bước chân lại, thả hai đứa bé xuống, sau đó gọi điện cho giám đốc trung tâm thương mại, bảo ông ta đến
đây một chuyến.
Vốn Thẩm Vị Ương cảm thấy chỉ cần rời khỏi nơi này là có thể thoát khỏi những lời bàn tán xôn xao vớ vẩn đó, không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại làm to chuyện đến mức gọi
giám đốc đến.
Lúc nhìn thấy đại cổ đông, giám đốc trung tâm thương mại đột nhiên toát mồ hôi lạnh liên tục: “Tổng… tổng giám đốc Lãnh, cậu… cậu tìm tôi có việc gì không?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn lướt qua những người vừa rồi xì xào rằng Thẩm Vị Ương không xứng với anh, lạnh lùng dặn dò: “Gọi bảo vệ đuổi hết bọn họ ra khỏi đây, từ nay về sau bọn họ không được phép đến đây mua sắm nữa.”
vậy.
Chỉ bởi vì vừa rồi bọn họ bàn tán về người phụ nữ bên cạnh anh mà bây giờ anh muốn đuổi hết bọn họ ra ngoài sao?
Lúc nghe thấy anh nói những lời đó, toàn bộ những người có mặt ở đây đều hết sức kinh hãi, khó có thể tin nổi người đàn ông này lại che chở cho người phụ nữ kia như
Nhưng mà nếu Lãnh Hoài Cẩn đã nói như vậy thì nhất định là vô cùng nghiêm túc.
Anh bình tĩnh thản nhiên nhìn lướt qua giám đốc trung tâm thương mại đang hơi ngẩn ra bên cạnh mình, lên tiếng hỏi: “Sao vậy, lời tôi nói không có tác dụng gì
sao?”
Có, đương nhiên là có rồi.
Nhưng bây giờ ở đây có một số khách hàng là bà chủ của những gia đình có máu mặt ở Đế Đô. Tuy rằng vẫn còn cách xa giới tầng lớp như nhà họ Lãnh nhưng lại là
những người có sức mua sắm nhiều nhất của trung tâm thương mại lớn nhất Đế Đô.
Bảo ông ta đuổi những khách hàng này ra ngoài thật sự là một vấn đề nhức đầu.
Nhưng bị ánh mắt lạnh lùng như vậy của Lãnh Hoài Cẩn quét qua, quản lý cảm thấy nếu mình thật sự không có hành động gì, rất có thể sẽ bị vị đại cổ đông này nghiền
ra bā.
Ông ta lập tức gọi bảo vệ tới, đuổi những bà tám lắm miệng đó ra ngoài.
Có vài người phụ nữ có chút địa vị trong vòng tròn nhỏ hẹp của mình bắt đầu sốt ruột không hài lòng.
Hôm nay nếu cứ như vậy mà bị đuổi ra ngoài thì sau này mặt mũi biết để ở đâu được nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!