Thẩm Vị Ương chờ các cô ta nói xong mới nhìn Vinh Trân Na vẫn không nói gì ở bên cạnh, hỏi: “Cô bị tôi sai khiến nên mới làm hại cô ta sao?”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của cô, Vinh Trân Na vô thức tránh né, không dám nhìn cô.
Thẩm Vị Ương tiến đến gần, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ta, tiếp tục hỏi: “Bây giờ tôi cho cô thời gian và cơ hội để nói rõ ràng, nếu cô không nói rõ chứng tỏ cô chột dạ, chuyện giữa cô và Úc Uyển không liên quan đến tôi.”
Vinh Trân Na còn chưa mở miệng, Úc Uyển đã tốt tính nói: “Thôi bỏ đi, Vị Ương! Chuyện này vốn không liên quan gì đến cô, tôi biết lúc trước cô và Vinh Trân Na có mâu
thuẫn ở đoàn làm phim của đạo diễn Phỉ, sao cô có thể bắt tay với cô ta làm hại tôi được chứ. Hơn nữa.”
Nói tới đây, cô ta nhìn thoáng qua người đàn ông sắc mặt lạnh lùng phía sau Thẩm Vị Ương, nói tiếp.
“Hơn nữa giữa tôi và cô Thẩm cũng không có mâu thuẫn gì, sao cô có thể nhắm vào tôi chứ.”
Tiểu Vân lập tức “hoàng thượng chưa vội thái giám đã sốt ruột“, cô ta bùng nổ: “Sao lại không có mâu thuẫn, cô ta nhằm vào cô như vậy không phải vì tổng giám đốc Lãnh sao, chắc chắn là cô ta ghen tị vì cô là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lãnh, cho nên mới có thể nhắm vào cô như vậy.”
Thẩm Vị Ương:”
ווו
Cô lại ước gì Úc Uyển nhanh chóng cướp Lãnh Hoài Cẩn đi, như vậy Lãnh Hoài Cẩn sẽ không dây dưa với cô nữa.
Lãnh Hoài Cẩn cũng nhìn cô một cái, dường như nhìn ra cô đang nghĩ gì, sắc mặt không tốt lắm.
Trong lòng Thẩm Vị Ương nghĩ như vậy, nhưng cô cũng biết chuyện quan trọng nhất trước mắt là giải quyết vấn đề, cô nhìn về phía Vinh Trân Na, hỏi lại: “Nói cho rõ
ràng, rốt cuộc có phải tôi sai cô hãm hại Úc Uyển hay không?”
Vinh Trân Na nắm chặt hai tay, lần này không do dự nữa, rưng rưng nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Cô Thẩm, cô thể này là có ý gì, bây giờ cô chất vấn tôi như vậy, là do cô đã quên mất lúc trước cô nói với tôi, xảy ra chuyện cô sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm sao?”
Nghe Vinh Trân Na nói như vậy, Thẩm Vị Ương nói bất ngờ cũng có bất ngờ, nói không bất ngờ cũng thật sự không bất ngờ.
Có lẽ lúc ở đoàn làm phim bị cô đắc tội nên Vinh Trân Na hận cô, cho nên hiện tại mới có thể trợn mắt nói dối vu khống cô.
Việc Úc Uyển xảy ra chuyện như vậy không thể đổ lên đầu cô ta, mà cô ta cũng có thể đả kích cô – người trước đây từng gây thù kết oán với cô ta ở đoàn làm phim.
Một hòn đá trúng hai con nhạn.
Thẩm Vị Ương nhìn bộ dạng nói thật của Vinh Trân Na không khỏi cười khẩy. “Cô bảo tôi sai cô hãm hại Úc Uyển, vậy cô hãy nói cho tôi biết, vì sao tôi phải hãm hại Úc Uyển?”
Ánh mắt Vinh Trân Na nơm nớp lo sợ dừng lại trên người Lãnh Hoài Cẩn ở phía sau cô, nhưng không đợi cô ta mở miệng, Thẩm Vị Ương nở nụ cười lạnh đánh đòn phủ đầu: “Là bởi vì chồng của tôi sao, hiện tại anh ấy đã là chồng tôi, cô cảm thấy tôi còn cần phải tranh giành với Úc Uyển sao?”
“Ngược lại là cô Úc Uyển.”
Lúc Thẩm Vị Ương đối mặt với Úc Uyển, thái độ tốt hơn một chút, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại rất sắc bén.
“Vì sao người khác lại vì chồng của tôi mà cảm thấy tôi sẽ đối phó cô chứ, giữa cô và chồng tôi có cái gì khiến người ta hiểu lầm sao?”
Chồng tôi.
Trong cuộc đời của Lãnh Hoài Cẩn, có rất nhiều thân phận cần anh gánh vác trách nhiệm, nhưng thân phận chồng của Thẩm Vị Ương là quan trọng nhất, cũng là thứ
mà anh muốn có được nhất.
Cho dù anh biết bây giờ vì bức xúc với tình thế nên cô mới có thể nói như vậy nhưng trong lòng anh cảm thấy được an ủi, giống như khoảng cách giữa anh và cô thoáng
cái được kéo lại gần.
Nhưng lúc này Úc Uyển lại vô cùng lúng túng và bị động, bị Thẩm Vị Ương hỏi như vậy, cô ta cũng không biết nên trả lời thế nào.
Chỉ cần một chút lơ là mà trả lời không tốt, cô ta sẽ là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác.
Do dự một lát, cuối cùng cô ta chỉ có thể cười nhìn Thẩm Vị Ương, xin lỗi nói: “Vị Ương, chỉ là tôi và Hoài Cẩn quen biết nhau khi còn bé mà thôi, giữa chúng tôi… giữa
chúng tôi không có gì cả, có thể là… là người khác hiểu lầm.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Vinh Trân Na, sau đó nói: “Có thể là vì chuyện lần trước ở đoàn làm phim nên cô Vinh thầm ôm hận với cô, cho nên hiện tại muốn đổ oan cho cô chuyện cô bắt nạt tôi đấy.”
nữa.
“Người làm gãy chân tôi là cô Vinh, đây là sự thật không thể phủ nhận, còn chủ mưu phía sau là ai, tôi cảm thấy chuyện này không quan trọng lắm.”
Nói không quan trọng, cũng không trực tiếp phủ nhận không phải cô làm, phần còn lại quần chúng vây xem nghĩ như thế nào đều không liên quan đến Úc Uyển
Vốn Thẩm Vị Ương cũng cho rằng bởi vì ghen tị với vị trí múa chính nên Vinh Trân Na mới đẩy, sau đó cho rằng vì chuyện lúc trước ở đoàn làm phim nên cô ta bèn tiện tay đẩy nồi lên đầu cô, như vậy cô ta sẽ không bị Úc Uyển ghi hận, còn có thể khiến cô và Úc Uyển tàn sát lẫn nhau.
Nhưng bây giờ xem ra, chưa chắc đã như vậy.
Có lẽ là bọ ngựa rình rập ve sầu, không để ý đến con chim sẻ ở phía sau.
Thẩm Vị Ương không nói gì mà lạnh lùng yên tĩnh nhìn Úc Uyển, bầu không khí thoáng cái trở nên xấu hổ.
Lúc bấy giờ Biên Mục Dã mới mở miệng hòa giải: “Nếu là Vinh Trân Na đẩy cô khiến cô thành thế này, vậy thì Vinh Trân Na không cần phải tham gia sân khấu lần này
nữa, mà quay về tự kiểm điểm đi, những bồi thường có liên quan, tôi sẽ tìm công ty của cô để đàm phán theo pháp luật.”
“Tổng giám đốc Biên, tôi… có thể để cho tôi múa xong điệu múa lần này không, tôi… tôi đã luyện tập rất lâu.”
Mắt Vinh Trần Na ngấn lệ nhìn Biên Mục Dã, hỏi.
Mắt cô ta ầng ậng nước, trông điềm đạm đáng thương, rất ít đàn ông có thể từ chối.
Nhưng Biên Mục Dã cũng không phải đàn ông bình thường, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, loại người nào cũng từng gặp qua, lúc này nhìn Vinh Trân Na,
trong lòng anh ta không có một chút gợn sóng nào.
“Đưa cô Vinh đi.”
Nói xong, lập tức có hai bảo vệ tới đưa Vinh Trân Na đi, Vinh Trân Na không phục, còn muốn giãy dụa: “Tổng giám đốc Biên, tổng giám đốc Biên, tôi đã luyện tập rất lâu, cầu xin anh cho tôi một cơ hội lên sân khấu, cầu xin anh, không có tôi, chẳng phải vũ đạo của các anh sẽ thiếu mất một người sao?”
“Tổng giám đốc Biên, tổng giám đốc Biên…
“Tổng giám đốc Biên, Vinh Trân Na nói không sai, nếu cô ấy đi rồi, sân khấu tiếp theo của chúng ta phải làm sao bây giờ”
Nhìn Vinh Trân Na bị kéo đi, Tiểu Vân rất sốt ruột.