Là Bạch Thần sao? Tại sao anh ta lại ở đây?
u khi Thẩm Vị Ương đóng giả làm Diệp Trúc Tâm, khi nhìn thấy Bạch Thần ở cửa rạp chiếu phim, cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng chuyện cô giả trai vẫn chưa nói với Bạch Thần, bây giờ cô đang vội, gặp anh ta giải thích cũng không thích hợp lắm.
Gần đây anh ta mới chia tay bạn gái, chắc sẽ có nhiều buồn phiền, vẫn nên đợi đến khi mình đạt được mục đích, rồi nói chuyện với anh ta sau vậy.
Đúng lúc này, Bạch Thần hình như muốn gọi điện thoại, nên rời khỏi rạp chiếu phim trước, đi đến khu nghỉ ngơi khá yên tĩnh ở đằng kia, Thẩm Vị Ương lập tức đi tới máy bán vé tự động để lấy vé.
Sau khi lấy vé xong, một người ở phía sau vỗ nhẹ lên vai cô, Thẩm Vị Ương quay đầu lại liền nhìn thấy nụ cười rạng rõ của Lãnh Hoan.
“Cô Lãnh.”
Thẩm Vị Ương mỉm cười chào đón cô ấy, đưa bông hồng trong tay cho Lãnh Hoan.
Hôm này Lãnh Hoan đi giày trắng, mặc váy len xếp ly, trông vừa trẻ trung lại xinh đẹp, có sức sống nên có ở tuổi này.
So với bộ váy trong bữa tiệc lần trước, bộ này tinh nghịch và đáng yêu hơn nhiều.
Lãnh Hoan hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy bó hoa hồng mà cô đưa cho, sau đó cười nói: “Cậu Diệp lãng mạn thật đấy, xem ra ánh mắt của tôi cũng không tệ, tự chúc mừng mình.”
Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn cười trước câu nói của cô: “Con gái chắc hẳn rất thích hoa nhỉ? Nghe nói cô Lãnh thích hoa hồng nên tôi đã mua một bó mang đến đây, hy vọng hôm nay cô Lãnh có thể vui vẻ hơn.”
“Tôi thích hoa hồng ư? Anh nghe điều đó ở đâu vậy?”
Lãnh Hoan cảm thấy có chút kỳ quái.
Thẩm Vị Ương thấy cô ấy phản ứng như này, lúng túng hỏi: “Chẳng lẽ tôi nghe nhầm, cô Lãnh không thích hoa hồng à?”
“Cô ấy bị dị ứng với hoa hồng.”
Lúc này, hoa hồng trong lòng Lãnh Hoan bị giật đi, ném thẳng vào thùng rác bên kia.
Là Bạch Thần.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Bạch Thần, thái dương Thẩm Vị Ương giật giật, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô nhớ Bạch Thần nói gần đây chia tay với bạn gái, Lãnh Hoan cũng nói cô ta chia tay bạn trai, không thể nào trùng hợp như vậy được, chắc bạn gái của Bạch Thần sẽ không phải là Lãnh Hoan đâu nhỉ?
Lúc trước không phải nói gọi là Lãnh An sao? Đây có thể là tên giả khi bọn họ gặp nhau ở nước Y.
Thẩm Vị Ương rất đau đầu.
Còn Bạch Thần lại vô cùng tức giận, dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó nhìn Lãnh Hoan, cười lạnh: “Từ khi nào mà em lại hay đi tìm
đàn ông vậy? Không biết đàn ông cao không cao hơn một mét tám là khuyết tật cấp độ hai sao? Lúc hẹn hò cũng không đi giày cao gót được, Lãnh Hoan, em không cảm
thấy ấm ức à?”
Người bị cho là khuyết tật cấp độ hai: “…
”
Không phải chỉ hơi lùn một chút thôi sao, tại sao lại muốn sỉ nhục người ta như vậy? Bạch Thần, giáo dục của anh bị chó gặm rồi sao?
Lãnh Hoan nghe Bạch Thần nói vậy, Diệp Trúc Tâm cũng rất tức giận: “Bạch Thần, anh đang nói cái gì vậy? Gia giáo anh đâu rồi? Sao có thể nói những lời như vậy trước
mặt người khác?”
Lãnh Hoan hất tay Bạch Thần ra, nắm tay Thẩm Vị Ương chuẩn bị đi vào phòng chiếu phim.
“Trúc Tâm, đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi xem phim thôi.”
“Xem phim gì chứ? Lãnh Hoan, em muốn đi xem phim với tên gian phu này ngay trước mặt tôi sao?”
Bạch Thần vô cùng tức giận, vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay Lãnh Hoan chất vấn.
Lãnh Hoan không giãy khỏi tay anh ta, cổ tay bị bóp đến mức đỏ bừng: “Chúng ta chia tay rồi, tốt nhất người yêu cũ nên sống như một kẻ đã chết đi, anh cút xa một chút, đừng để tôi gặp lại anh.”
Bạch Thần sao có thể buông tha: “Chúng ta chia tay khi nào, tôi đồng ý chia tay khi nào, Lãnh Hoan, em đừng ương bướng như vậy nữa được không? Em như vậy khiến tôi thấy rất mệt”
“Mệt?” Hốc mắt Lãnh Hoan lập tức ẩm ướt, trào phúng đỏ mắt nhìn anh ta: “Nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, vậy cũng vừa hay, chúng ta chia tay đi, vậy thì anh sẽ không cần cảm thấy mệt mỏi nữa, anh cảm thấy tôi ương bướng, vậy anh cứ đi tìm một cô bạn gái chu đáo, rộng lượng đi.”
Cổ tay Lãnh Hoan bị Bạch Thần nắm đến đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ lên vì khóc.
Thẩm Vị Ương không thể đứng nhìn tiếp nữa, chỗ này có người đến người đi, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Vì vậy cô bắt đầu khuyên can: “Bạch, anh này. Nếu như anh có chuyện gì, đợi đến khi anh bình tĩnh lại thì hẵng nói tiếp, tôi…”
“Chuyện của tao và bạn gái tao không đến lượt tên trai lạ như mày quan tâm.”
Cô vừa dứt câu, Bạch Thần chuyển lửa giận sang cô ngay.
Anh ta buông Lãnh Hoan ra, nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Thẩm Vị Ương.
“Mày tên là Diệp Trúc Tâm?”
Tôi là bố anh đó.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Thần, Thẩm Vị Ương thật sự rất muốn đánh cho anh ta một trận, bảo anh ta tỉnh táo một chút, đừng làm mất thể diện khi ghen tuông
trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cô chỉ có thể bình tĩnh nhìn anh ta, nói: “Đúng vậy, tôi tên là Diệp Trúc Tâm.”
Bạch Thần nắm chặt nắm đấm, đến gần cô một bước, cười lạnh nói: “Tối nay dẫn bạn gái của tao đi xem phim sao?”
Thẩm Vị Ương: “… Đúng vậy, nhưng cô Lãnh đã chia tay với anh rồi, mong anh đây có thể tự trọng, đừng quá đáng trước mặt mọi khiến khiến cô Lãnh khó xử.”
“Khó xử ư? Vậy tại sao mày dụ dỗ bạn gái người khác lại không thấy khó xử?”
Bạch Thần cười khẩy, sau đó đấm thẳng một cú đấm vào người cô.
“Diệp Trúc Tâm phải không? Hôm nay tao sẽ cho mày biết, kết cục của việc thèm muốn một người phụ nữ đã có chồng!”
“Bạch Thần!”
“A…!”
Bạch Thần đấm thẳng vào cô, khi Lãnh Hoan phản ứng muốn giữ anh ta lại, nhưng anh ta đã hét thảm thiết lên trước, cánh tay của anh ta đã bị “Diệp Trúc Tâm” bẻ
ngoặt ra sau.
Mà “Diệp Trúc Tâm” trông có vẻ yếu ớt và nhỏ bé lại bình tĩnh nhìn Lãnh Hoan, nói: “Cô Lãnh, cô vẫn nên đưa anh ta đến bệnh viện trước đi, buổi xem phim tối nay tạm thời không xem.”
Mặc dù Lãnh Hoan ương bướng nhưng cô ấy lại rất lo lắng cho Bạch Thần, bây giờ thấy cánh tay của Bạch Thần bị thương ngay trước mắt mình, trong lòng cảm thấy
vừa đau lòng vừa lo lắng, thậm chí thái độ khi nói chuyện với Thẩm Vị Ương cũng trở nên không thân thiện.
“Tại sao cậu Diệp lại hung hãn như vậy?”
Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn cười: “Sao giờ tôi lại thành tên hung hãn rồi? Câu này của cô Lãnh hài thật đấy, không thể biện minh khi anh ta yếu đuối, anh ta không bằng người khác, khiêu khích thì thất bại, nếu không chắc anh ta sẽ trở thành nạn nhân vô tội đó đẩy nhỉ?”
Kỹ năng không bằng người khác, khiêu khích thì thất bại.
Bị nói đến mức vẻ mặt của Bạch Thần cực kỳ khó coi.
Lãnh Hoan lo lắng đến cánh tay của Bạch Thần, không muốn gây chuyện nữa, lập tức đưa anh ta đi.