Cảm giác của Thẩm Vị Ương không sai, sự thật sau đó đã được chứng minh.
Bà cụ Lãnh không muốn làm mất mặt của Úc Uyển, nhưng thấy Lãnh Hoan đang không vui, cuối cùng nhìn “Diệp Trúc Tâm” nói: “Con bé này bị tôi chiều hư rồi, rất dễ xấu hổ, có lẽ là vì bảo nó rót trà cho cậu nên có hơi ngại.”
Thẩm Vị Ương: ”
“1
Rõ ráng là bà cụ muốn làm mai “Diệp Trúc Tâm” cho Lãnh Hoan.
Cô nên nói như thế nào, cô còn có thể nói như thế nào.
Trong lòng rất xấu hổ nhưng cuối cùng chỉ có thể cười một cái rồi nói: “Cô Lãnh tính tình thẳng thắn, cũng rất tốt“.
Mới vừa nói dứt câu, cô đã bị Lãnh Hoan liếc một cái.
Xem ra Lãnh Hoan cũng không thích cô.
Nhưng cô còn cách nào khác nữa đây, nếu không nghe lời của bà cụ, chẳng lẽ muốn cô nói cho bà cụ biết cô thực ra là phụ nữ sao?
Cô nói một câu giảng hòa như vậy lại khiến cho bà cụ hiểu lầm là cô có tình ý với Lãnh Hoan. Vậy nên lúc ăn cơm liền gọi Lãnh Hoan ngồi bên cạnh cô.
Lãnh Hoan dĩ nhiên không muốn.
Lần này bà cụ không nhịn nổi nữa, vừa định dạy bảo Lãnh Hoan thì thấy Lãnh Hoài Cẩn tới.
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn đi vào, ánh mắt liền rơi vào trên người “Diệp Trúc Tâm”, cười chào hỏi: “Cậu Diệp tới rồi à, vừa rồi tôi có chút việc, để cậu đợi lâu rồi.”
Thẩm Vị Ương nở một nụ cười xã giao: “Anh Lãnh không cần cảm thấy có lỗi, tôi chỉ đến đây để thăm bà thôi.”
Anh tới sớm hay tới chậm thì cũng đầu liên quan gì đến tôi.
Trên người của cô còn dấu cắn của anh vẫn chưa lành lại, lúc này thấy anh cô chỉ cảm thấy buồn bực khó chịu
Lãnh Hoài Cẩn cũng không để ý cô có vui khi thấy mình hay không, kéo ghế ra ngồi ở bên cạnh cô.
Bà cụ Lãnh mất hứng nhìn anh nói: “Cháu thật biết chọn vị trí mà ngồi.” Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt: “Sao vậy, đây không phải vị trí của cháu sao?”
Úc Uyển nhìn Lãnh Hoài Cẩn cười nói: “Nơi đó là vị trí của Hoan Hoan, A Cẩn anh ngồi nhầm chỗ rồi”
A Can?
Có vẻ như hai người rất thân thiết.
Hơn nữa, tiểu tam vào nhà chăm sóc cả bà nội anh rồi, cả nhà họ không cảm thấy có gì không ổn sao?
Tâm trạng của Thẩm Vị Ương có chút buồn bực.
Chưa nói đến cô và Lãnh Hoài Cẩn sẽ phát triển như thế nào, hiện tại dù gì hai người cũng còn là vợ chồng, tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ như vậy, ngang
nhiên vượt quá giới hạn, anh không sợ bị sét đánh sao?
“Vẻ mặt của cậu Diệp hình như không được tốt lắm, sao vậy, cậu không thích em gái tôi sao?”
Lãnh Hoài Cẩn không lập tức nhường chỗ ngồi cho Lãnh Hoan mà nhìn Thẩm Vị Ương hỏi.
Không đợi Thẩm Vị Ương trả lời, Lãnh Hoài Cẩn tiếp tục nói.
“Bà nội à, chuyện tình cảm không thể ép buộc được, nếu cậu Diệp và Hoan Hoan không hợp ý với nhau thì bà cũng đừng miễn cưỡng.”
“Hoan Hoan, em muốn ngồi chỗ nào thì ngồi đi.”
Chỉ vài ba câu, anh liền đảo lộn sự sắp xếp của bà cụ khiến bà rất không hài lòng.
“Tại sao lại không hợp ý, con mắt nào của cháu thấy hai đứa nó không hợp ý hả? Lãnh Hoài Cẩn, chuyện của cháu bà đã không xen vào và cũng không muốn quản, còn chuyện của em gái cháu, không có bất kì liên quan gì đến cháu, có nghe không?”
Bà cụ Lãnh lập tức đứng lên, có vẻ rất tức giận rồi.
Thẩm Vị Ương lúng túng ngồi ở một chỗ, Lãnh Hoan và Lãnh Hoài Cẩn im lặng không nói lời nào, chỉ có Úc Uyển đứng lên nhẹ nhàng xoa dịu bà cụ.
“Bà nội, tức giận không tốt cho sức khoẻ, bà đừng tức giận nữa có được không? A Cẩn sẽ rất lo lắng cho bà đó.”
Khi nghe Úc Uyển nói xong, bà cụ càng tức giận nói: “Lo lắng? Nó biết lo lắng cho bà à? Bà thấy nó vừa mới nối lại tình xưa với cô gái kia thì có vẻ rất thoả mãn đẩy.”
“Người phụ nữ kia cũng thực sự lợi hại, không biết là dùng thủ đoạn gì mà dụ dỗ nó đến nhà cũng không muốn về, hai đứa bé cũng đưa cho cô ta nuôi. Lãnh Hoài Cẩn, đến lúc nào cháu mới có thể tỉnh ngộ lại đây hả? Người phụ nữ kia có gì đáng giá để cháu để ý đến như vậy, làm lãng phí hôn nhân của cháu.”
Lãnh Hoài Cẩn định im lặng không nói chuyện, nhưng nghe bà nội nói vợ của mình như vậy, anh mới chậm rãi mở miệng: “Cô ấy có tên có tuổi, bọn con cũng đã kết
hôn được sáu năm rồi.”
”
Bà cụ Lãnh nghe vậy nhìn anh cười nhạt: “Sáu năm? Kết hôn sáu năm, ở riêng năm năm, Lãnh Hoài Cẩn, cháu cảm thấy đây là kết hôn sao? Bà thấy hai đứa ngay người xa lạ cũng không bằng, cô ta cũng đã quên cháu và chuẩn bị kết hôn cùng người đàn ông khác rồi, việc gì con phải ở đây giả vờ tình cảm thắm thiết
“Chỉ là một con đàn bà đê tiện thôi mà, cháu muốn vì cô ta mà trở thành trò cười cho tất cả mọi người hay sao?”
“Bà nội!”
Rốt cuộc Lãnh Hoài Cẩn không thể nhịn được nữa mà đứng lên, nhìn bà nội mình với ánh mắt không có một chút cảm tình.
“Con chỉ có một người vợ là cô ấy mà thôi!”
Nói xong, ánh mắt của anh rơi vào trên người Úc Uyển, bổ sung thêm một câu cảnh cáo.
“Ngoại trừ cô ấy, cháu sẽ không bao giờ cưới người khác.”
Thẩm Vị Ương là một người trong cuộc và hiện tại còn đang ngồi đây với một thân phận khác, cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
cå
Nếu nói vậy thì Úc Uyển không phải là người tình của Lãnh Hoài Cẩn.
Chắc là bà cụ muốn tìm đối tượng kết hôn mới cho Lãnh Hoài Cẩn.
Bà cụ Lãnh hình như cũng không thích cô gả cho Lãnh Hoài Cẩn, hơn nữa bà có vẻ cũng không thích cô.
Ánh mắt của cô tối sầm lại, cảm thấy nếu cô muốn ly hôn với Lãnh Hoài Cẩn thì có thể nhờ sự giúp đỡ của bà cụ Lãnh.
“Cậu Diệp còn đứng đó làm gì?”
vui.”
Trong khi Thẩm Vị Ương đang suy nghĩ thì giọng của Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên vang lên khiến cô lập tức định thần lại, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh.
Khi Thẩm Vị Ương ngẩng đầu lên, đôi mắt óng ánh nước còn đang kinh ngạc, giống một con nai con đang bị hoảng sợ.
Giọng Lãnh Hoài Cẩn trở nên dịu dàng hơn: “Còn ở lại chỗ này, cậu Diệp thật sự muốn làm em rể của tôi sao?”
Làm sao có thể.
Thẩm Vị Ương lập tức đứng dậy, xấu hổ tạm biệt bà cụ Lãnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!