“Mong anh Lãnh tự trọng, hai người đàn ông mà hành xử như vậy thật sự không thích hợp.”
Thẩm Vị Ương cúi đầu lui về sau một bước, vươn tay gõ bàn tay đang nắm cằm mình của Lãnh Hoài Cẩn ra, giữ khoảng cách an toàn với anh.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cô mỉm cười: “Trông cậu Diệp mềm mại rụt rè như con gái vậy.”
Thẩm Vị Ương cúi đầu không dám nhìn anh, nhưng giọng điệu lại hơi giận dữ: “Vì thế tổng giám Lãnh đối xử với tôi như con gái sao? Anh Lãnh, tôi không chỉ có phong cách, mà cũng biết thế nào là học thức.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn kỹ gò má đỏ bừng vì căng thẳng của cô, khẽ cười đáp: “Được thôi, nếu cậu Diệp rất có học thức vậy thì mời tôi một bữa đi, coi như cảm ơn tôi vì vừa rồi đã trượng nghĩa giúp đỡ.”
Đi ăn với cô ư?
Còn Úc Uyển thì sao? Chẳng phải tối nay anh đi cùng Úc Uyển à?
Trong lòng Thẩm Vị Ương rất khó chịu.
Nếu dùng dáng vẻ ban đầu ăn cơm với anh đã bị anh trêu chọc đến mức ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ còn dùng thân phận con trai để đi ăn cùng anh, cộng
thêm bộ dạng ẩn ý sâu xa này càng khiến cô cảm thấy mất tự nhiên hơn.
“Đổi, đổi hôm khác đi! Giờ, giờ tôi vẫn còn việc phải làm.”
Lòng bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Vị Ương đã rịn mồ hôi lạnh, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn anh, một lòng cầu nguyện ánh sáng mờ ảo để anh
đừng nhìn ra manh mối gì.
May thay Úc Uyển cũng đi ra vào lúc này, Lãnh Hoài Cẩn đã chủ động bỏ qua cho cô: “Nếu vậy thì tôi sẽ đợi hôm khác của cậu Diệp, cậu Diệp có tiện để lại số điện
thoại không?”
Mẹ kiếp! Chẳng lẽ anh thích đàn ông thật ư?
Khi nghe anh đòi để lại số điện thoại, Thẩm Vị Ương đã ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, vừa khéo bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của anh, hai má chợt đỏ bừng, tim đập loạn
xạ như bị bệnh.
Trong mắt Lãnh Hoài Cẩn luôn hiện lên ý cười sâu xa, thấy cô không trả lời thì đưa danh thiếp của mình cho cô: “Trên đó có số điện thoại của tôi, nếu cậu Diệp rảnh thì phải mời tôi đi ăn nhé, tôi mong đợi lắm đấy.”
Thẩm Vị Ương nhận lấy danh thiếp của anh, sau đó lướt qua người anh rời đi, khi nhìn thấy Úc Uyển thì khẽ gật đầu chào.
Cô cũng không đi xa chỉ tới khúc cua cầu thang liền dừng lại, rồi đứng nhìn Lãnh Hoài Cẩn và Úc Uyển.
Cô không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng nhìn ánh mắt của Úc Uyển khi nhìn Lãnh Hoài Cẩn, rõ ràng mang theo vẻ ngưỡng mộ và yêu thương.
Không biết hai người đang nói gì mà tâm trạng của Úc Uyển hơi kích động, nhưng Lãnh Hoài Cẩn không hề ôm hay vươn tay vỗ vai cô ta.
Mà anh vẫn thờ ơ như một khúc gỗ.
Thẩm Vị Ương cầm điện thoại định quay lại cảnh ngoại tình, thật sự rất mệt mỏi khi thấy anh mãi mà chẳng có hành động gì cả.
Lẽ nào cô đã suy nghĩ nhiều, Úc Uyển và Lãnh Hoài Cẩn chẳng có quan hệ gì cả, mà chỉ là yêu đơn phương? Hay là vì bây giờ cô đã trở về, nên lương tâm của Lãnh Hoài Cẩn trỗi dậy, cắt đứt quan hệ với Úc Uyển vì bọn trẻ?
Thẩm Vị Ương khó hiểu.
Cô có muốn quay lại không?
Cô luôn cảm thấy hành vi đang quay lén này của mình chẳng khác gì kẻ biến thái.
Khi cô chán nản bắt đầu đấu tranh, Lãnh Hoài Cẩn và Úc Uyển đã cùng đi về phía bên này, cô giật mình vội vã trốn vào gầm cầu thang.
Sau đó cô nhìn thấy bọn họ cùng bước vào thang máy.
Có phải là vì ban nãy có quá nhiều ánh mắt nên bất tiện không? Nên lúc này hai người mới đi tới nơi khác để hẹn hò?
Trong lòng Thẩm Vị Ương kích động, ấn thang máy ngay, chuẩn bị đuổi theo.
Không biết mình có đuổi kịp bọn họ hay không.
Cô nắm chặt điện thoại, hơi căng thẳng lo âu.
Thực ra bây giờ cô cũng hơi bối rối, rốt cuộc cô muốn chụp cái gì.
May thay, khi cô bước ra ngoài vừa khéo nhìn thấy xe của Lãnh Hoài Cẩn đã lái ra khỏi tầng hầm đỗ xe.
Cô lập tức đi tìm xe của Chris, may mà sáng sớm cô đã đi tìm anh ta để mượn chìa khóa xe.
Sau khi ngồi lên xe của Chris, cô dùng điện thoại của mình gọi cho Lãnh Hoài Cẩn: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Tôi đang đi ăn với bạn.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh, thẳng thắn không khác gì bình thường.
Nhớ lại dáng vẻ ban nãy của anh và Úc Uyển khi cùng bước vào thang máy, trong lòng Thẩm Vị Ương chợt hoảng loạn, thốt ra một câu không kịp nghĩ ngợi: “Bạn nào,
trai hay gái?”
Hỏi xong câu này, cô mới vô thức nhận ra điều bất ổn.
Nhớ lại ban nãy mình giả làm nam, dường như Lãnh Hoài Cẩn rất hứng thú.
Cô thầm cắn môi hối hận vì mình đã lõ lời.
Ngược lại, Lãnh Hoài Cẩn lại khẽ cười: “Nếu tôi nói là nam thì cô Thẩm có yên tâm không?”
Thẩm Vị Ương nhớ tới vừa rồi anh còn có thể thân mật với một người đàn ông như thế, trong lòng liền bùng lửa giận mất hết lý trí: “Chẳng lẽ anh Lãnh còn thích đàn ông nữa à?”
Lãnh Hoài Cẩn cười nhàn nhã: “Giới tính linh hoạt, ai có thể nói chuẩn xác được chứ? Tối nay tôi đã gặp người đàn ông rất đẹp trai, cảm thấy rất ổn, mùi nước hoa trên người cũng rất giống em.”
Biến thái, cầm thú, không ngờ anh còn đi ngửi mùi nước hoa trên cơ thể đàn ông.
Các khớp ngón tay của Thẩm Vị Ương trắng bệch, ước gì có thể bóp nát điện thoại, cô nghiến răng nghiến lợi cười khẩy: “Vậy thì tôi mong rằng tổng giám đốc Lãnh sẽ mở rộng tiêu chuẩn và phạm vi thẩm mỹ của mình, đừng để bị nhiễm căn bệnh không nên mắc phải.”
Lãnh Hoài Cẩn lại cười khẽ, giọng nói trầm ấm nam tính rất dễ nghe khi truyền qua điện thoại: “Em ghen à?”
Bấy giờ Thẩm Vị Ương mới chú ý hình như mình đã quá quan tâm đến anh, còn suýt quên mất việc chính: “Tổng giám đốc Lãnh đã nghĩ nhiều rồi, tôi gọi điện là để hỏi anh hiện giờ đang ở đâu, xem thử anh có tiện đường mang đồ đến cho tôi hay không thôi.”
Lãnh Hoài Cẩn nói thẳng cho cô biết: “Tôi đang đến câu lạc bộ Dạ Yến để mời bạn một bữa.”
Cuối cùng, không biết anh có cố ý hay không mà nói ra câu này.
“Tối nay tôi không thể nào đến chỗ của em được, nếu em cần đồ vật gì thì tôi sẽ bảo Vệ Trạch mua cho em ngay, được không?”
“Được, vậy lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho Vệ Trạch, bảo anh ta mua cho bọn trẻ một túi hạt dẻ rang đường.”
Dạ Yến, cả đêm không về.
Thẩm Vị Ương đã nắm được tin tức mà mình mong muốn từ trong lời nói của anh, thế là cô rẽ hướng ở giao lộ phía trước, đi tới Dạ Yến.
Không biết tại sao, khi biết được cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn cũng có động thái, sắp phát sinh chuyện gì đấy với Úc Uyển, Thẩm Vị Ương lại cảm thấy rất khó chịu.
Cả đêm không về, cô nam quả nữ cùng đi ăn, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đấy.