“Vị Ương, thay vì hỏi anh vấn đề này, không bằng đến hỏi Lãnh Hoài Cẩn, tại sao bây giờ anh ta vẫn đuổi theo em không buông, cho dù nuôi bốn đứa nhỏ, dựa vào thân phận của anh ta, tìm một cô gái mình thích, gia thế ngang bằng cũng không phải việc khó, vậy vì sao anh ta còn muốn bám theo em không tha?”
Vẻ mặt Lục Vân Sâm bất mãn, nhìn qua cũng không phải nói đồ cho Lãnh Hoài Cẩn mà là đang lo lắng việc khác.
Thẩm Vị Ương lại thấy lời này vô cùng chói tai: “Anh, chẳng lẽ anh muốn em chấp nhận Lãnh Hoài Cẩn một lần nữa? Anh ta ngoại tình, còn không phải chỉ một người đàn bà, anh muốn em gương võ lại lành với loại người này sao?”
Lục Vân Sâm: “Ngoại tình, em cũng chỉ là tin vào lời nói một bên của Cố Trường Đình. Vị Ương, đi khám bác sĩ đi, tìm lại trí nhớ, không phải bận tâm chuyện ly hôn.”
Thẩm Vị Ương gật nhẹ đầu, không nói gì.
Chính cô cũng đã sớm hạ quyết định tìm lại ký ức.
Nhưng mà dáng vẻ thiên vị Lãnh Hoài Cẩn bây giờ của Lục Vân Sâm khiến Thẩm Vị Ương rất thất vọng đau khổ.
Lục Vân Sâm đúng lúc liếc kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt không được tốt lắm của cô, nở nụ cười: “Làm sao vậy, giận anh rồi?”
Thẩm Vị Ương: “Em nào dám giận chứ.”
Lục Vân Sâm thở dài: “Được rồi, anh biết em muốn tìm anh giúp cái gì, yên tâm, nếu như Lãnh Hoài Cẩn thật sự ngoại tình, anh nhất định sẽ đòi lẽ phải cho em, đi mời ngài tổng thống cho phép các em ly hôn. Có điều Vị Ương à, em nhất định phải điều tra rõ rồi hẵng đi tìm ngài tổng thống, cố hết sức đừng làm lớn chuyện.”
Nếu năm đó Lãnh Hoài Cẩn lặng lẽ kết hôn bí mật với Vị Ương thật thì chắc chắn đã móc nối quan hệ với ngài tổng thống, mà ngài tổng thống quyền cao chức trọng,
sao có thể đơn giản giúp anh ta, cụ thể trong đó, có lẽ chỉ có bề trên nhà họ Lãnh và Lãnh Hoài Cẩn biết.
Nếu như tùy tiện ly hôn, không ai biết sẽ có hậu quả gì, vì vậy vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Anh, việc giữa em với Lãnh Hoài Cẩn, anh biết bao nhiêu, có thể nói cho em biết không?”
Khi Thẩm Vị Ương xuống xe chuẩn bị vào sảnh yến hội, cô không nhịn được hỏi Lục Vân Sâm.
Lục Vân Sâm: “Sáu năm trước em thích anh ta, sau đó bọn em đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, anh ta bị ép cưới em, sau đó còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm thì em bị tai nạn xe rơi xuống biển, lúc trở lại thì lại xảy ra chút chuyện, sau đó em mất trí nhớ ra nước ngoài.”
Vốn Lục Vân Sâm không muốn để ý vướng mắc giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn, cảm thấy nên thuận theo tự nhiên.
Nhưng mà vừa rồi nghe Thẩm Vị Ương nói sáu năm trước lúc Lãnh Hoài Cẩn kết hôn với cô đã đi đăng ký kết hôn rồi, trong lòng rất rung động.
Ở điểm này, Lãnh Hoài Cẩn làm tốt hơn anh ta.
Anh ta không biết trong một năm Cố Trường Đình ở nước ngoài kia đã rót lời ngon ngọt cho Thẩm Vị Ương như thế nào, vì vậy chỉ nói khá khái quát, để Thẩm Vị Ương nắm qua trong lòng, chỉ ít để cô hiểu rõ, tất cả tình cảm yêu và hận của cô trước kia, đều chỉ từ một mình Lãnh Hoài Cẩn, không liên quan gì tới Cố Trường Đình hết.
So với Cố Trường Đình hèn hạ vô sỉ, Lãnh Hoài Cẩn vẫn tốt hơn một chút, huống chi giữa anh ta và Thẩm Vị Ương còn có bốn đứa bé.
Nhưng mà hiển nhiên Thẩm Vị Ương không nhận ra ý của anh ta.
“Vì vậy, sáu năm trước em rơi xuống biển, có phải có liên quan đến việc anh ta ngoại tình? Còn có một năm trước mất trí nhớ bỏ đi, có phải cũng là bởi vì anh ta ngoại tình hay không?”
Lục Vân Sâm: “.
”
Vì sao điều cô chú ý lại là cái đó?
kia.
Nhưng cô nói như vậy cũng không sai, hai lần cô gặp chuyện không may, cho dù Lãnh Hoài Cẩn có điều khó nói thì ít nhiều gì cũng có liên quan tới cái gọi là ngoại tình
Nhìn Lục Vân Sâm “cam chịu”, Thẩm Vị Ương chỉ thản nhiên nói một câu: “Ừm, em hiểu mà.”
Lục Vân Sâm: “… Vị Ương.”
Lúc anh ta còn muốn nói gì đó, Thẩm Vị Ương đã rời khỏi.
Lục Vân Sâm cũng từ bỏ.
Thôi vậy, lúc trước Lãnh Hoài Cẩn khiến cô chịu khổ nhiều như vậy, bây giờ để cô ngược lại cũng được.
Bây giờ việc quan trọng nhất của anh ta là phải đi điều tra xem, năm đó vì sao ngài tổng thống lại đồng ý chuyện Lãnh Hoài Cẩn lấy Vị Ương.
Bởi vì là người từng có cảnh ngộ giống nhau, Lục Vân Sâm biết để làm được như Lãnh Hoài Cẩn sẽ khó thể nào, vậy nên lúc này sẽ để ý hơn.
“Vị Ương.”
“Bà nội, bác.”
Thẩm Vị Ương đến sảnh yến hội thấy bà cụ và bà Lục, liền lập tức đi tới chào hỏi.
Vốn bà cụ Lục cũng vui nhưng sau khi thấy cô ăn mặc, lại hơi mất hứng nhíu mày: “Sao lại mặc như thế này? Trường Đình không đi cùng cháu à?”
Nhớ tới những dấu vết nhìn mà giật mình dưới quần áo, Thẩm Vị Ương bị mắt bà cụ nhìn chằm chằm đến run cả người.
Lúc nghe thấy bà cụ nhắc tới Cố Trường Đình, trong lòng càng khó xử hơn.
Nếu bà cụ biết cô đã cãi nhau chia tay với Cố Trường Đình, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Lúc này Mộ Thanh Hoan thuận theo đứng bên người hai vị bề trên, không dám thở mạnh, chứ đừng nói là nói giúp Thẩm Vị Ương.
Có điều lúc này bà cụ cũng nhắc tới cô ấy: “Cháu nhìn xem Hoan Hoan mặc cái gì, cô gái nhỏ trẻ trung nên mặc như vậy, cháu nhìn lại cháu đi, nhìn lại xem cháu đang
mặc cái gì chứ, ra vẻ người lớn.”
Mộ Thanh Hoan đột nhiên bị nhắc tới: “… Đúng, đúng là mắt nhìn của A Sâm tốt thật.”
Bà cụ nắng mưa thất thường, cho dù nói vậy, Mộ Thanh Hoan cũng không dám làm thêm gì.
Đổ tất cả trách nhiệm lên người Lục Vân Sâm.
Bà cụ thích thì đương nhiên là tốt, không thích cũng không thể trách cô được.
Thẩm Vị Ương biết giữa Mộ Thanh Hoan bà cụ có chút khúc mắc, lúc này tức nói sang chuyện khác: “Bà nội,, đêm nay có những vật đấu giá gì vậy, bà có thích món nào không”
Bà cụ chỉ ngón tay vào màn hình lớn giữa yến hội, món đồ gốm ở trung tâm màn hình: “Bà thấy cái này cũng rất tốt, phẩm vị rất độc đáo.”
Vốn tâm trạng Thẩm Vị Ương hơi buồn bực, lúc này nghe bà cụ như vậy thì không khỏi nở nụ cười: “Cái này đương nhiên là tốt, cháu cũng rất thích, bà nội thật có mắt
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!