“Anh…..”
Mặc dù giọng điệu chất vấn của Cố Trường Đình khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy không thoải mái nhưng cái đêm cô mang đứa bé tới đây, Lãnh Hoài Cẩn quả thật đã ở lại
đây.
Bị anh ta tra hỏi như vậy, trong tiềm thức cô cũng cảm thấy hơi áy náy.
“Xin lỗi, hôm đó em vừa đón bọn trẻ tới đây, anh ta nói không yên tâm về đứa nhỏ nên mới đi theo đến đây. Nhưng anh yên tâm đi, em với anh ta không có gì cả, anh ta ở trong phòng dành cho khách.”
“Yên tâm đi? Anh làm sao có thể yên tâm! Anh ta đến nhà cũng vào rồi kia kìa!”
Cố Trường Đình tức giận bật dậy nhìn Thẩm Vị Ương.
Có thể là do rượu nên lúc này đây anh ta cảm thấy tất cả sự tức giận trong lòng càng ngày càng được khuếch đại.
Thẩm Vị Ương và anh ta nhìn nhau, cuối cùng chỉ bình tĩnh nhìn anh ta nói: “Tin hay không tùy anh, cho dù giữa em và anh ấy có thật sự xảy ra chuyện thì hiện tại chúng ta cũng đã là vợ chồng rồi, có liên quan gì đâu chứ? Cố Trường Đình, nếu anh đã không tin tưởng em, em cũng chẳng còn gì để nói.”
Cố Trường Đình: “Bây giờ em bắt đầu nói lời thật lòng rồi chứ gì? Chắc hẳn cả đời này em và anh ta sẽ không bao giờ trong sạch được đâu nhỉ? Bây giờ anh ta có thể lấy đứa nhỏ làm cớ để bước vào nhà, có phải sau khi chúng ta kết hôn, anh ta muốn nhìn đứa bé thì chắc anh phải đi khỏi phòng luôn nhỉ?”
“Chát!”
Cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng không chịu nổi nữa, cô giơ tay tát vào mặt anh ta một cái, bảo anh ta không được phép nói lung tung.
“Cố Trường Đình, anh hãy tỉnh táo chút đi! Hôm nay anh uống say nên em sẽ coi như tâm trạng anh không tốt, không so đo với anh làm gì. Nhưng nếu ngày mai anh
tỉnh rượu vẫn còn cái suy nghĩ như vậy thì em nghĩ sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa đâu. Nếu anh không thể chấp nhận giữa em và anh ta có một đứa con riêng thì em cũng chẳng ép.”
Bị cô tát một cái như vậy, có vẻ Cố Trường Đình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ta yên lặng ngồi ở chỗ đó, không nói nữa.
Không khí đột nhiên im bặt, trong lòng Thẩm Vị hết sức ngột ngạt và khó chịu, dường như cô sắp sửa không hít thở nổi nữa.
Cuối cùng cô vẫn vào phòng ngủ để lấy thuốc cho anh.
Cô có thể hiểu cảm xúc bây giờ của Cố Trường Đình, anh ta đang bị suy sụp tinh thần sau khi trải qua một đống mở chuyện hỗn độn.
Nhưng nếu sau khi tỉnh lại mà anh vẫn không thể tiếp nhận, cô cũng sẽ không ép.
Trong mối quan hệ này, cô thuận theo tự nhiên rồi đi đến dự định kết hôn với anh ta cũng chỉ để có một mái ấm ổn định.
Nhưng bây giờ cô đã có con và gia đình.
Còn đàn ông à… kẻ vô dụng mới phụ thuộc vào đàn ông.
Nhưng cô không ngờ rằng Cố Trường Đình, người ngày thường dịu dàng như ngọc lại để rượu chi phối rồi cưỡng ép cô quan hệ với anh ta.
“Cố Trường Đình, Cố Trường Đình, anh hãy tỉnh táo lại đi!”
Sau khi bị người đàn ông ôm từ phía sau ném lên giường, đôi mắt của cô run lên, cô lập tức vùng vẫy muốn đá anh ta ra.
Nhưng sức lực của Cố Trường Đình cũng không thua gì cô, ngay khi cô định tung một đấm thì anh ta trực tiếp đè tay cô xuống, chặt chẽ khống chế cô xuống giường rồi
cúi đầu hôn cô.
Thẩm Vị Ương nghiêng đầu né qua một bên, định đá vào người anh ta lần nữa nhưng anh ta đã đoán được trước nên dùng hai chân mình đè xuống hai chân cô.
“Vị Ương, anh rất tỉnh táo, nếu như em thật sự muốn ở cạnh anh vậy thì đêm nay chúng ta làm đi, nếu không…
“Nếu không thì sao, nếu không thì chúng ta chia tay à? Được, chia tay luôn đi!”
Đối mặt với cảm giác bất an to lớn, Thẩm Vị Ương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với người đàn ông trước mặt.
Cô cũng nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn cất lên.
“Cố Trường Đình, anh đánh giá tôi thấp quá rồi. Anh cho rằng nếu anh thành công qua đêm nay với tôi thì tôi sẽ ở bên anh sao? Anh cho rằng chỉ cần anh làm tình với
tối thì tôi sẽ yêu anh sao?”
Cô thất vọng nhìn người đàn ông trước mắt này, cô không ngờ rằng anh ta lại trở nên suy đồi như vậy.
Nhưng chuyện đã xảy ra đến mức này, Cố Trường Đình cũng không để ý được nhiều tới vậy.
Anh ta đã quá quan tâm đến cảm xúc của cô cho nên mới hết lần này đến lần khác bỏ lõ.
Anh ta dùng một tay khống chế đưa cổ tay của cô giơ lên cao quá đầu, sau đó dùng tay kia thô bạo cởi quần áo của cô, trong mắt hiện lên sự ghen tị điên cuồng.
“Thế nào, biểu cảm bây giờ của em là thế nào đây? Nằm dưới người Lãnh Hoài Cẩn em cũng như vậy sao? Thẩm Vị Ương, em chưa từng thử qua những người đàn ông
khác, làm sao biết tôi không thỏa mãn được em… a…”
Anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt của Thẩm Vị Ương đã sắc bén vô cùng mà dùng kỹ xảo hoàn hảo thoát khỏi sự khống chế của anh ta, sau đó cô dùng một chân đá thẳng anh ta xuống dưới giường.
“Cố Trường Đình, không ai có thể ép buộc tôi làm những chuyện tôi không muốn.”
Cô lạnh lùng sửa sang lại cổ áo, bước xuống giường nhìn tên đàn ông đang chật vẫy giãy dụa bên dưới.
“Để đến được nơi đặt trái tim của một người phụ nữ không dơ bẩn như anh nghĩ đâu. Tuy tôi đã quên đi quá khứ, cũng không nhớ mình đã từng chịu bao nhiêu tổn thương nhưng đừng tưởng rằng như vậy thì anh có thể dễ dàng khống chế tôi, khiến tôi tin mọi lời anh nói.”
Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Cổ Trường Đình nghe cô nói vậy, anh ta từ từ ngẩng đầu lên chợt bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta cười giễu một tiếng: “Thẩm Vị Ương, cô vẫn không thay đổi chút
nào.”
Thẩm Vị Ương yên lặng đứng đó, nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa thì nói với anh ta: “Anh đi đi, Lãnh Hoài Cẩn tới rồi, vì trước đây anh đã chăm sóc tôi khá tốt nên
việc tối nay tôi sẽ không tính toán với anh nữa.”
Cố Trường Đình nhìn cô rồi nở nụ cười lạnh lùng: “Suy cho cùng em có thể ở bên Lãnh Hoài Cẩn nhưng lại không thể ở bên tôi? Thẩm Vị Ương, cuối cùng em cũng thừa nhận mình vẫn còn yêu anh ta đúng không?”
Đêm nay Cố Trường Đình khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy xa lạ chưa từng có, thậm chí còn khiến cô có chút sợ hãi.
“Cố Trường Đình, anh thật sự định xé rách mặt với tôi? Từ nay về sau bạn bè cũng không làm được sao? Anh… ”
Cô còn chưa nói dứt câu, Cố Trường Đình đã đột ngột nhào lên hôn cô, cô vội vàng quay đầu tránh đi nhưng đúng lúc này Lãnh Hoài Cẩn đẩy cửa đi vào.
Khi Thẩm Vị Ương hoàn toàn đẩy được Cố Trường Đình ra, cô đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hoài Cẩn dần trở nên u ám.
“Lãnh Hoài Cẩn, tôi…”
Không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh này, cô lại cảm thấy chột dạ theo bản năng muốn giải thích nhưng Cố Trường Đình lại nhanh miệng hơn cô.
“Vị Ương, tổng giám đốc Lãnh sao lại tới đây? Chẳng lẽ là sang để đồng ý ly hôn với em sao?”
Cố Trường Đình vừa nói vừa đi tới trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, tỏ ra xấu hổ nhìn anh.
“Thật không khéo nha tổng giám đốc Lãnh, tôi không biết anh sẽ đến đây. Mấy ngày vừa rồi tôi không được gặp Vị Ương nên này có chút không kiềm chế được,
anh…”
Cố Trường Đình chưa kịp nói xong, Lãnh Hoài Cẩn đã ra tay đấm thẳng mặt anh ta, anh ta bị đẩy loạng choạng ngã thẳng xuống đất, hai mắt của Lãnh Hoài Cẩn đỏ ngầu
lên như muốn đánh anh ta tới chết mới thôi.