“Nói cho anh ta em có còn muốn kết hôn với anh ta không?” Anh kề sát lỗ tai cô cảnh cáo.
“Nếu anh ta biết bây giờ em bị một người đàn ông ôm vào lòng thân mật như vậy, em cảm thấy anh ta có còn cần em không?”
Hơi thở cực nóng của người đàn ông kề sát tại cô, Thẩm Vị Ương rất không tự nhiên.
Nhưng mà cô không phải người mềm yếu thoả hiệp.
Càng bị ép buộc, tính cách của cô càng cứng đầu.
Bị Lãnh Hoài Cẩn cảnh cáo như vậy, cô không chỉ không làm theo lời Lãnh Hoài Cẩn mà ngược lại nói với Cố Trường Đình càng kiên định hơn: “Vậy ngày mai gặp ở cục dân chính, em sẽ cùng anh đi tiếp cả đời, em… ưm…”
Cô còn chưa nói hết thì đã bị Lãnh Hoài Cẩn ngắt điện thoại rồi ném ở một bên, một giây sau cả người cô bị nhấc bổng lên, bị Lãnh Hoài Cẩn nặng nề ném lên
giường.
“Đi tiếp cùng anh ta cả đời, Thẩm Vị Ương, em biết em đã sớm hứa cả đời với ai không?”
Dưới cơn tức giận người đàn ông không còn lý trí gì, nụ hôn nóng bỏng giống như một con thú hoang dã cướp đoạt con mồi.
Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn người phụ nữ vô tâm dưới thân, nơi trống rỗng trong tim giờ phút này có gió lạnh thổi qua, gió rét cắt da, đau đớn vô cùng.
”Buông tôi ra! Lãnh Hoài Cẩn anh buông ra!
Cảm giác được nơi chưa từng bị người ta đụng vào lúc này lại bị một vật cứng uy hiếp, đôi mắt Thẩm Vị Ương phóng to, hoảng sợ đẩy người đàn ông nằm sấp trên người mình ra, giống như một con cá đang giãy dụa trên tấm thớt.
“Lãnh Hoài Cẩn, anh tỉnh táo chút đi Lãnh Hoài Cẩn, buông ra, buông tôi ra.”
Nước mắt mặn chát từ khoé mắt chảy xuống, Thẩm Vị Ương nắm lấy bàn tay to của người đàn ông đang đi xuống, gần như cầu xin anh.
“Lãnh Hoài Cẩn, đừng như vậy, anh đừng như vậy được không?”
Cô có một đôi mắt biết khóc, nhìn mà khiến người ta đau lòng, muốn lấy hết những thứ tốt nhất thế gian cho cô.
Đặc biệt là bây giờ, lúc vừa bất lực vừa sợ hãi nhìn anh.
Lãnh Hoài Cẩn hơi tỉnh táo một chút, bàn tay to rút về, không tổn thương cô nữa.
Nhưng đôi mắt đen kia vẫn lạnh lùng hung ác và nham hiểm.
“Hôm nay tôi có thể buông tha cho em, nhưng mà Thẩm Vị Ương, nếu ngày mai sau khi em cùng người đàn ông kia tới cục dân chính xong còn tìm tới tôi, vậy em hãy tự tắm rửa sạch sẽ rồi ở đây chờ tôi.”
Anh buông cô ra, lạnh lùng đứng bên giường, quần áo cũng không rối loạn, giống như tên cầm thủ cướp đoạt cô vừa này không phải anh.
Mà quần áo Thẩm Vị Ương đã bị anh xé rách, vốn không thể mặc tiếp.
Lúc cô bối rối dùng chăn trên giường bọc lấy mình, Lãnh Hoài Cẩn đã ném một bộ quần áo lên giường cô, sau đó xoay người rời khỏi: “Nhớ kỹ lời tôi nói, trước khi tới cục dân chính, em còn có cơ hội đổi ý.”
“Nếu em không tới cục dân chính kết hôn với thằng trai hoang kia, tôi có thể đối tốt với em, nhưng nếu em đi rồi, Thẩm Vị Ương, tôi rất khó bảo đảm lúc tôi tức giận có thể sẽ không làm tổn thương em.”
Thằng trai hoang gì chứ.
Lúc Thẩm Vị Ương nghe anh nói Cố Trường Đình như vậy, cô bực bội nhíu mày, đề nghị của anh khiến cô rất buồn cười.
Anh kêu cô lựa chọn kiểu gì đây, cho dù có tới cục dân chính hay không, cuối cùng cô cũng phải ở bên anh đúng không?
Người đàn ông này có được tự tin từ đâu ra, tại sao cô phải phá hỏng kế hoạch cuộc đời mình vì anh.
Chỗ anh còn có quần áo của phụ nữ, chắc chắn bình thường cũng dẫn không ít phụ nữ về.
Lúc Thẩm Vị Ương chuẩn bị mặc quần áo, cô nhìn bộ quần áo bị người đàn ông ném lên người mình trước mắt mà hơi khó chịu.
Nhưng mà rất kỳ lạ, bộ quần áo này hợp với cô một cách lạ thường.
Đây rõ ràng là Alice đặt riêng, tại sao mặc trên người cô thích hợp như vậy?
Nhìn bản thân trong gương, sắc mặt Thẩm Vị Ương khó coi, sầu lo nắm chặt hai tay.
“Anh, trước đó em có quen Lãnh Hoài Cẩn không?”
Sau một lát, cô gọi cho Lục Vân Sâm, khàn giọng hỏi.
Cô rất quen thuộc với nụ hôn của người đàn ông kia, cũng rất quen thuộc với bố cục nhà anh, thậm chí biết hòm thuốc để ở đâu, mà bây giờ bộ quần áo anh cho mình
càng vừa người một cách kỳ lạ.
Trước đó cô chắc chắn quen Lãnh Hoài Cẩn, chỉ là rốt cuộc có bao nhiêu vướng mắc với anh thì không rõ lắm, trong lòng đã bắt đầu thổn thức.
Quan hệ có thể khiến cho anh muốn hôn và muốn ngủ, tuyệt đối không phải bèo nước gặp nhau hoặc là bạn bè bình thường gì khác.
Lục Vân Sâm đầu bên kia im lặng một lát rồi nói: “Sao em không đi hỏi anh ta?”
Đối phương trả lời như vậy, tuy rằng không nói hết nhưng ý đã rất rõ, trước đó cô quả thật có quan hệ không đơn giản với Lãnh Hoài Cẩn.
Thẩm Vị Ương nắm chặt điện thoại, kìm nén nỗi sợ hãi và căng thẳng trong lòng: “Vì vậy em và anh ấy rốt cuộc là quan hệ gì?”
Lục Vân Sâm: “Vị Ương, em chỉ cần làm chuyện em muốn làm là được, anh sẽ luôn ủng hộ em.”
Đến đây là hết lời, Lục Vân Sâm không nói tiếp.
Quan hệ giữa ba người Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn và Cố Trường Đình giống như một mớ hỗn độn, chỉ có thể để bọn họ tự hoá giải, nếu người ngoài mù quáng tham gia sẽ chỉ khiến tình huống càng ngày càng nát, cuối cùng người tổn thương vẫn là Thẩm Vị Ương.
Không phải Lục Vân Sâm không muốn nói cho cô chân tướng, mà hy vọng cô tự đưa ra lựa chọn của mình.
Nếu bây giờ anh ta nói cho Thẩm Vị Ương chuyện xưa của cô với Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương không có những ký ức ấy chỉ có thể chìm trong mê mang và rối rắm,
vốn không thể bắt đầu cuộc sống mới.
Lục Vân Sâm không muốn nói nhiều, Thẩm Vị Ương cũng không hỏi tiếp.
Cô tin anh ta giấu diếm là vì muốn tốt cho mình.
Bởi vì chính cô cũng có một loại cảm giác rất lo lắng, Lãnh Hoài Cẩn cho cô một cảm giác rất nguy hiểm và đau đớn, cho dù bọn họ có quá khứ cũng sẽ là hồi ức không
vui vẻ.
Thẩm Vị Ương tự cho rằng quá khứ của mình và Lãnh Hoài Cẩn, cô đã chuẩn bị tâm lý xong, tình huống tồi tệ nhất chính là hai người đã từng có một quãng thời gian thân mật về thể xác.
Nhưng mà không ngờ sự thật còn tàn khốc hơn cô nghĩ.
Lúc nhân viên công tác cục dân chính nói cô đã kết hôn, cô như bị sét đánh.
Sao lại như vậy, sao lại thế, sao có thể như vậy?
Sắc mặt Cố Trường Đình càng khó coi, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.