“Em đến giúp nấu cơm à?”
Lãnh Hoài Cẩn không nói với cô về chuyện điện thoại nữa, chỉ lạnh lùng hỏi.
Thẩm Vị Ương có thể cảm giác được tâm trạng anh khác thường.
Lúc sáng cô vừa tới, trên mặt Lãnh Hoài Cẩn tuy rằng vẫn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng tâm trạng trông có vẻ vẫn không tệ.
Không giống như bây giờ, hơi thở trên người lập tức trở nên lạnh lẽo, mang theo vẻ lạnh lùng người lạ chớ gần.
Người đàn ông sáng nắng chiều mưa.
Trong lòng Thẩm Vị Ương mỉa mai một câu, sau đó mới đi theo anh vào phòng bếp.
Nhưng mà sau khi đi vào phòng bếp, cô cảm thấy càng khó chịu.
Mặc dù nhà bếp rất lớn, nhưng mà chỉ có hai người cô và người đàn ông này ở bên trong, cái loại cảm giác áp lực khiến người ta không thở nổi cứ dai dẳng đeo bám khiến Thẩm Vị Ương sắp hít thở không thông.
Cô cũng không tiện cố ý nói không muốn giúp nữa mà đi ra ngoài vào lúc này, chỉ có thể kiên trì ở đây, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình ở một bên gọt khoai
tây.
Lãnh Hoài Cẩn đang xào rau, trong lúc đó có nhìn cô một cái nhưng không nói gì, tâm sự nặng nề lặng lẽ tiếp tục xào rau.
Hai người không nói câu nào bận rộn trong nhà bếp, bầu không khí không hiểu sao có hơi kỳ lạ, Thẩm Vị Ương cảm thấy xấu hổ mất tự nhiên, thật sự rất muốn lập tức
rời khỏi không gian áp lực này, nhưng cô cũng biết lúc này rời đi trước chính là cô thua.
Người đàn ông này im lặng như một con báo đốm đang ngủ đông chuẩn bị thừa cơ mà hành động, con mồi không nhúc nhích, anh sẽ yên tĩnh chờ đợi thời cơ săn bắn, để con mồi sống thêm một lát.
Nhưng nếu con mồi muốn chạy trốn, anh chắc chắn sẽ nhào thẳng tới, cắn đứt cổ con mồi, một phát chí mạng.
Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn trong lòng Thẩm Vị Ương nguy hiểm như vậy đấy.
Nhưng mà rốt cuộc cô vẫn không thể sụp đổ.
Lúc Lãnh Hoài Cẩn thái rau thì ngón tay bị đứt, cô lập tức đến xem ngón tay của anh, sau đó nắm chặt muốn đi tìm hòm thuốc giúp anh.
“Anh cắt ớt đó, lúc này miệng vết thương cũng rách rồi, chắc chắn sẽ rất đau, anh nhịn tí, tôi đi tìm hòm thuốc cho anh.”
Nói xong cô lập tức buông anh ra, đi lên phòng ngủ trên lầu tìm hòm thuốc.
Trước khi lên phòng ngủ trên lầu, cô lập tức nhấn dấu vân tay mở khoá, sau đó tìm được một hòm thuốc chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo ở tần thứ hai, sau khi mở ra tìm
được nước khử trùng và ngoáy tai, còn có một băng keo cá nhân.
Không đúng.
Sau khi xông vào phòng ngủ Lãnh Hoài Cẩn và tìm được băng cá nhân trong hòm thuốc, cô đã đứng chết trận ở đó.
Vì sao… Vì sao lại như vậy.
Cảm giác quen thuộc như vậy, vì sao cô có thể tìm chính xác được phòng ngủ Lãnh Hoài Cẩn, vì sao còn có thể sử dụng vân tay để mở khoá cửa phòng, thậm chí vì sao
cô còn có thể tìm được vị trí hòm thuốc chính xác như vậy.
Trong đầu dâng tràn nỗi bất an, cô ngây ngốc đứng đó, lúc xoay người đối diện gương mặt lạnh lùng của người đàn ông kia, tim cô đập nhanh đến mức như lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vì sao… Vì sao lại như vậy?
“Lãnh Hoài Cẩn, tôi, chúng ta… ưm…”
Cô còn chưa nói xong, Lãnh Hoài Cẩn đã kéo cô vào lòng và hôn lên môi, nhấn chìm tất cả những nghi ngờ còn sót lại của cô trong nụ hôn triền miên.
Ngay cả nụ hôn kia cũng khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, ép cô đón ý nói hùa, ép cô chìm đắm.
Nhưng như vậy không đúng, ngày mai cô sắp phải kết hôn với Cố Trường Đình rồi.
Người cô phải lấy là Cố Trường Đình.
“Buông tôi ra, Lãnh Hoài Cẩn, anh bình tĩnh tí đi.”
Sau khi cô cắn đầu lưỡi người đàn ông thì bỗng đẩy anh ra, bản thân cũng lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Ánh mắt cô ướt đẫm nhìn anh, mang theo cảnh cáo bất đắc dĩ.
“Lãnh Hoài Cẩn, ngày mai tôi phải kết hôn rồi.”
Một mùi máu tanh nồng nặc đọng lại trong miệng, anh nhìn người phụ nữ trước mặt đang “kiên trinh bất khuất” vì một người đàn ông khác, cười lạnh: “Vậy ý cô Thẩm là gì? Vì sao phải nói cho tôi biết em sắp kết hôn?”
Vì sao, anh còn có mặt mũi hỏi vì sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy rất buồn cười với vấn đề mà người đàn ông này nhắc tới.
“Lãnh Hoài Cẩn, tôi có chồng rồi, vì vậy anh vô đạo đức với tôi như vậy, mong lần sau anh có thể chú ý giữ khoảng cách xã giao bình thường, đừng để chúng ta mang
đến phiền phức cho nhau.”
Dáng vẻ người đàn ông luôn trong trạng thái bất đắc dĩ, đôi mắt đen sâu thẳm sợ hãi nhìn Thẩm Vị Ương: “Anh không hề cảm thấy phiền phức.”
“Nhưng tôi có.” Thẩm Vị Ương đỏ mắt giằng co với người đàn ông ngang ngược không biết lý lẽ này: “Lãnh Hoài Cẩn, anh rốt cuộc có ý gì, lần đầu tiên gặp mặt anh đã đối với tôi như vậy, hôm nay là lần gặp thứ hai, anh vẫn như vậy, nếu anh thiếu phụ nữ thì cứ tiêu tiền tới nơi khác tìm, tôi không có hứng thú chơi trò nhàm chán như vậy với
anh.”
“Anh không phải đều như vậy với mọi phụ nữ.”
Anh tới gần cô một bước, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp khiến cô không hiểu.
“Em còn chưa đi lĩnh giấy chứng nhận với anh ta, bây giờ em có thời gian từ chối, nếu bây giờ em gọi điện từ chối anh ta, anh sẽ không khiến em quá khó xử.”
Với anh mà nói, quan trọng hơn chính là thái độ của cô.
Cho dù kết quả nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng thái độ dễ dàng đồng ý kết hôn với Cố Trường Đình ấy của cô đã làm tổn thương anh nghiêm trọng.
Anh cũng muốn đối tốt với cô, nhưng cô không cho anh cơ hội.
Quý ông dịu dàng lúc mới gặp ở triển lãm tranh vào lúc này đều đã bị xé bỏ, anh dùng sức nhét chiếc điện thoại cô để lại trong bếp vào tay cô, ấn ngón tay mở khóa, sau đó tìm số của Cố Trường Đình: “Bây giờ gọi cho anh ta nói em không muốn lấy anh ta nữa.”
Thẩm Vị Ương giãy dụa đẩy anh ra, nhìn ánh mắt anh giống như nhìn một kẻ điên: “Lãnh Hoài Cẩn, anh điên sao, đây là chuyện của tôi, có liên quan gì tới anh?”
Bọn họ mới gặp nhau có mấy lần tất cả, anh dựa vào đâu, có tư cách gì đánh giá quyết định của cô.
Cô muốn hất tay anh ra, lại bị anh kéo thẳng vào lòng, như thế nào cũng không thoát được.
“Nói cho anh ta, em không thể kết hôn với anh ta.”
Anh ấn xuống nút gọi, bấm số của Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Vị Ương, tại sao lại gọi tới, nhớ anh như vậy sao?”
Anh ấy cười trêu chọc một câu, trông có vẻ tâm trạng không tệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!