“Cô giáo, cô biết nấu ăn à?”
Sau khi Thẩm Vị Ương dẫn hai đứa nhỏ xuống tầng, vừa ngồi xuống sô pha, Tiểu Y Y bèn tò mò đi tới bên cô hỏi.
Tiểu Y Y vừa dứt lời, Thẩm Vị Ương còn chưa kịp mở miệng, Tiểu A Nặc như người lớn trong hình dạng đứa trẻ nhìn Tiểu Y Y, nói: “Chị, chị nói thế rất thất lễ, cô giáo là khách, chị không thể để cô ấy nấu cơm cho chúng ta.”
Tiểu Y Y không vui liếc nhìn A Nặc, nói: “Nhưng, bố nấu cơm chẳng ngon chút nào, hôm nay thím Phàn xin nghỉ phép về quê rồi, chỉ có bổ nấu cơm thôi, em muốn ngộ độc thức ăn phải nhập viện rồi bắt bố đi tới đi lui sao?”
Tiểu Y Y buồn bã cúi đầu nói: “Mặc dù bố nấu cơm không ngon nhưng chị cũng không thể cứ trả thù bố như vậy, hức hức.”
Thẩm Vị Ương: “…”
Rốt cuộc là ai trả thù ai hả?
Nhưng trong cuộc tranh cãi giữa hai đứa trẻ, Thẩm Vị Ương không hề có quyền lên tiếng, không thể xen vào dù chỉ một câu.
Tiểu Y Y. “Chị muốn cô giáo Thẩm nấu cơm cho chị ăn, chị chưa từng ăn cơm do cô giáo Thẩm nấu đâu.”
Tiểu A Nặc: “Không được, cô giáo Thẩm là khách.”
Tiểu Y Y: “Hừ, còn chưa tới lượt em nói chuyện đâu, chị nói được là được.”
Tiểu A Nặc: “Chị rất bất lịch sự, nếu chị vẫn không nghe lời, chị sẽ không phải là chị cả nữa, từ nay về sau em sẽ gọi chị là em gái.”
Tiểu Y Y: “Tiểu A Nặc, em to gan thật đấy, dám gọi chị là em gái!”
Tiểu A Nặc: “Chị là em gái, đứa em không vâng lời, không hiểu chuyện, không trung thành, bất hiếu, vỗ lễ, em gái, em gái, em gái!”
Tiểu Y Y bị đứa em của mình khiêu khích đến mức rất tức giận, nhưng cô bé vừa ôm đầu vừa giậm chân: “Không nghe, không nghe đồ hèn nhát nói, Y Y là chị cả, không phải em gái!”
Hai đứa bé cứ đi đi lại lại là do chúng cãi nhau xem có nên để cô vào bếp nấu ăn cho hai đứa hay không.
Thẩm Vị Ương thấy đôi mắt Tiểu Y Y đỏ lên vì cãi nhau, lập tức kéo cô bé vào lòng, sau đó dứt khoát ngắt lời Tiểu A Nặc đang lặp đi lặp lại câu nói em gái, em gái: “A Nặc, đừng bắt nạt chị gái cháu nữa, cô giáo sẽ nấu cơm cho hai đứa, được chưa?”
Nghe cô nói vậy, bây giờ hai đứa nhỏ lập tức bình tĩnh lại.
Bầu không khí lâm vào sự im lặng kỳ lạ.
Thẩm Vị Ương không ngừng chảy mồ hôi lạnh nhìn hai đứa nhỏ, trong thoáng chốc không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, Tiểu Y Y vui vẻ nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Hì hì hì, nếu vậy thì thật sự tốt quá, cảm ơn cô giáo Vị Ương.”
Tiểu A Nặc cũng làm hòa với chị trong giây lát, đi theo sau chị, nói: “Cảm ơn cô giáo Vị Ương.”
Thẩm Vị Ương:“”
Tại sao cô lại có cảm giác mình bị lừa nhỉ?
Nhưng thôi, cô thực sự rất ngại khi ăn uống không mất phí ở nhà học sinh, có thể nấu cho hai đứa trẻ dễ thương này, cô cũng cảm thấy rất vui.
Thật ra ngoại trừ người đàn ông khiến cô không thoải mái và không thể nhìn hiểu ra thì cô rất thích Y Y và A Nặc, thấy bọn họ vui vẻ, trong lòng cô cũng vui vẻ theo.
Nhưng chẳng mấy chốc cô không thể vui vẻ nổi nữa.
Cô nghĩ rằng đi theo hướng Tiểu Y Y chỉ sẽ đến cửa bếp của nhà hàng Trung Quốc, nhưng cô lại nhìn thấy một người đàn ông mặc tạp dề đang bận rộn trong bếp.
Bởi vì dáng người vừa cao to vừa mảnh khảnh, cho dù người đàn ông có mặc tạp dề thì trông vẫn đẹp như một cái móc áo xa xỉ, cộng với khuôn mặt khiến tất cả chúng sinh điên đảo, khi nghiêm túc nấu ăn cũng có trạng thái ấm áp như ở nhà, khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị lúc bình thường, một người phụ nữ thấy cảnh này rất khó có thể không động lòng.
Thẩm Vị Ương sửng sốt cả người, cuối cùng điện thoại rung mới làm cô lấy lại tinh thần.
Cuộc gọi là do Cố Trường Đình gọi đến, giọng nói của anh ta vừa mệt mỏi vừa khản đặc.
“Vị Ương, em nghĩ xong chưa?”
Sau khi Thẩm Vị Ương nghe giọng nói của anh ta thì giật mình: “Trường Đình, giọng của anh bị sao vậy, anh bị bệnh à?”
Cố Trường Đình: “Không phải, so với sự quan tâm chăm sóc của em, anh càng muốn biết câu trả lời của em hơn.”
“Vị Ương, em cân nhắc chưa? Ngày mai có muốn đi lấy giấy chứng nhận với anh không? Nếu em không muốn thì cũng không sao cả, anh…”
“Em có.”
Ngay lúc Cố Trường Đình đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, Thẩm Vị Ương đã ngắt lời anh ta.
Đầu dây bên kia im lặng, như thể không ngờ Thẩm Vị Ương lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Sau một hồi im lặng, giọng nói khàn khàn của Cố Trường Đình từ đầu bên kia truyền đến: “Vị Ương, em nghiêm túc chứ? Em thật sự đồng ý gả cho anh?” Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn cười bởi dáng vẻ căng thẳng và khó tin của anh ta: “Dĩ nhiên là nghiêm túc rồi, tất nhiên, nếu anh không muốn lấy em thì cứ xem như vừa này em chưa nói gì cả.”
Cổ Trường Đình lập tức nói: “Sao anh lại không muốn cưới em được chứ, Vị Ương, em không biết anh muốn ở bên em đến mức nào đâu.”
Vì một câu “em đồng ý” của hôm nay, thậm chí anh ta còn vứt bỏ giới hạn của mình.
Về chuyện Tinh Ty Đằng, anh ta đã đánh cược với tâm thể thà làm ngọc võ còn hơn ngói lành, may mắn là bây giờ anh ta đã thắng cược rồi, Vị Ương là của anh ta.
“Vị Ương, anh yêu em nhiều lắm, nhiều hơn em tưởng.”
Anh ta đột nhiên nói điều này với cô.
Qua điện thoại, âm thanh dịu dàng dễ nghe của người đàn ông văng vẳng bên tai cô, Thẩm Vị Ương có chút xấu hổ.
Cô có chút xấu hổ nói với Cố Trường Đình: “Trường Đình, cảm ơn anh đã luôn ở bên em, sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”
Cổ Trường Đình là tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời cô lúc cô bất lực nhất.
Mặc dù khi đối mặt với anh, cô chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thẹn thùng tim đập, nhưng ai nói tim đập liên hồi là điều kiện cần và đủ của tình yêu chứ?
Ở bên anh rất an toàn, anh có thể mang lại cho cô cảm giác về một mái nhà vững chắc, để buổi tối khi về nhà bật đèn lên, cô sẽ không cảm thấy căn phòng trống trải
chỉ có một mình, những điều này cũng đủ để khiến cô đồng ý kết hôn với anh rồi.
“Được rồi, mai gặp nhé, chồng sắp cưới sắp thành chính thức của em.”
Hình như Cổ Trường Đình đang có chút việc, Thẩm Vị Ương đùa giỡn xong rồi chào tạm biệt anh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!