“Không phải chứ Thẩm Vị Ương, hôm nào cậu cũng vẽ người đàn ông này, cậu không thấy chán à?”
ao mà thấy chán được, ngày nào cậu cũng ăn cơm thở rồi ngủ, cậu có cảm thấy chán không?”
“Xin đó, cứ trốn trong phòng vẽ âm thầm vẽ người ta thì có ích gì, thích thì cậu theo đuổi đi, anh ta mà đẹp giống như trong tranh cậu vẽ, thì cậu lời to rồi đấy.”
“Anh ấy đẹp hơn trong tranh tớ vẽ nhiều.”
Từng đường bút rơi trên mặt giấy, trừ sự quen tay không thể nào giải thích ra, còn có một vài hình ảnh lẻ tẻ không hoàn chỉnh không ngừng xuất hiện trong đầu Thẩm Vị
Ương.
đất.
Hình như trước đây mình cũng từng vẽ một người đàn ông.
Là Lãnh Hoài Cẩn sao?
Cảm giác quen thuộc này khiến Thẩm Vị Ương không thể nào không suy nghĩ như vậy, khi nghĩ đến đây, tay cô chợt run lên, cây bút chì trong tay bỗng rơi xuống
“Cô ơi, cô sao vậy?”
Tiểu Y Y hiểu chuyện vội vàng cầm bút vẽ lên đưa cho Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương hoảng hốt nhận lấy bút: “Cảm ơn YY.”
Sau khi cầm lại bút vẽ, cô ổn định lại cảm xúc của mình, tiếp tục vẽ tranh.
Khi vô tình ngẩng đầu lên nhìn người mẫu, tình cờ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông cô lại cảm thấy căng thẳng.
Thẩm Vị Ương, bình tĩnh nào, đừng quá để ý tới những cái này.
Bây giờ anh chỉ là người mẫu của cô, là phụ huynh của học sinh cô mà thôi.
Chuyện hôm đó có thể là anh uống quá nhiều nên nổi điên, mày cần gì phải quá để ý.
Ngày mai, mày còn phải đi đăng ký kết hôn với Cố Trường Đình nữa.
Thẩm Vị Ương không ngừng tự nhủ an ủi chính mình, để bản thân không còn chú ý đến chuyện gì khác ngoài chuyện vẽ tranh, cũng không thể dây dưa không rõ với
phụ huynh của học sinh được.
Lãnh Hoài Cẩn yên lặng ngồi đó, nhìn thấy sự lo lắng căng thẳng của cô, khóe môi hơi cong lên, tâm trạng vô cùng tốt.
Vị Ương, có những chuyện không phải nói quên là có thể quên.
Thẩm Vị Ương bị giày vò khổ sở, cuối cùng sau mười mấy phút cũng đã vẽ xong một bức phác hoạ ở trình độ rất cao.
“Cô giáo giỏi quá.”
“Đánh khối cũng rất siêu.”
Sau khi đặt bút chì xuống, hai đứa bé bắt đầu khen Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương được hai đứa trẻ khen ngợi thì cảm thấy ngượng ngùng.
“Bố, bố mau qua đây xem đi, cô Vị Ương vẽ bố có phải rất giống không?”
Tiểu Y Y cũng kéo Lãnh Hoài Cẩn tới, vì thế Lãnh Hoài Cẩn đã đứng sau lưng cô cẩn thận quan sát bức phác họa mà cô vẽ.
Lúc này cô đang ngồi trên ghế, một người đàn ông cao lớn đứng ở sau lưng, chợt cảm thấy cả người đã bị anh bao phủ.
Một cảm giác áp bức vô cùng bao phủ lấy cô, cách nhau gần như vậy, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thậm chí sau lưng còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.
Nhớ tới cảnh tượng trong nhà tắm nhà họ Lục, Thẩm Vị Ương đã cảm thấy da đầu ngứa ngáy, cả người tê dại khiến cô khó mà thích ứng, cuối cùng mặt đỏ tía tai, vành
tai nóng rừng rực.
“Cô Thẩm vẽ rất đẹp, tôi rất thích.”
Người đàn ông củi người xuống, gần như là cắn vào tai cô mà nói.
Vành tai Thẩm Vị Ương nóng rực, hoảng hốt đẩy anh ra rồi đứng lên khỏi ghế: “Anh, anh Lãnh thích là được rồi, dù sao thì tôi cũng là cô giáo của con anh, nếu như anh thích tác phẩm của tôi, tôi càng có động lực dạy con của anh hơn.”
Cô nhấn mạnh vào mấy từ“con của anh”, là đang nhắc nhở Lãnh Hoài Cẩn thân phận của hai bọn họ, bảo anh phải có chừng mực.
Lãnh Hoài Cẩn cũng nhận ra sự phân biệt rạch ròi của cô, không vui nhìn cô hỏi: “Cô giáo Thẩm, cô sợ tôi?”
Vì sao tôi lại sợ anh, anh còn không biết à?
Vừa nhìn đã biết là một tên cầm thú xấu xa, lại còn giả vờ làm một người đàn ông đơn giản lương thiện, Thẩm Vị Ương thật sự muốn cầm đống màu nước gần đó trát
lên mặt anh.
Người đàn ông này thật sự quá tồi.
Ngay trước mặt con mình, anh còn dám nhớ lại hành động ngày đó anh làm ra với cô giáo của con mình ở trong nhà Lục Vân Sâm sao?
“Y Y, A Nặc, các con ngồi xuống đi, trước tiên cô sẽ dạy cho các con những đường nét cơ bản nhất.”
Thẩm Vị Ương hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng tồi tệ của mình xong thì nói với Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc.
Mà ánh mắt của người đàn ông kia, vẫn mang theo ý cười sâu xa rơi trên người cô.
Bây giờ dạy bọn trẻ trước, dạy xong thì cô nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm cái gì.
Nếu như anh còn nói những lời như thế, cô sẽ không dạy con anh vẽ tranh nữa.
Thẩm Vị Ương kìm nén sự khó chịu trong lòng, sau đó bắt đầu dạy hai đứa nhỏ vẽ tranh.
May mà Lãnh Hoài Cẩn cũng không phải người rảnh rỗi, ngồi ở đây một lúc thì ra ngoài, cuối cùng thì Thẩm Vị Ương cũng đã có thể thả lỏng hoàn toàn, tập trung dạy
bọn trẻ vấn đề biểu diễn không gian lập thể và đường cong, thời gian cũng trôi đi rất nhanh.
Tới buổi trưa, cô cũng đã dạy gần xong chương trình học ngày hôm nay cho hai đứa nhỏ rồi.
“Cô ơi, cô ở lại nhà chúng con ăn cơm được không ạ? Bố con đã xuống tầng nấu cơm rồi.”
Lúc cô đặt bút viết trên bảng trắng xuống chuẩn bị tạm biệt hai đứa nhỏ, thì Y Y nhìn cô đưa ra đề nghị.
Sao Thẩm Vị Ương có thể ở lại đây ăn cơm được, lần trước ở nhà họ Lục lúc ăn cơm người đàn ông này cứ nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cô chẳng thể nào ăn no.
“Y Y, cô giáo vẫn nên về nhà ăn thì hơn, con và em trai ngoan ngoãn nghe lời nhé, học lại những gì sáng nay cô đã dạy các con nha.”
Thẩm Vị Ương uyển chuyển từ chối, muốn về ngay lập tức.
Khuôn mặt Thẩm Y Y lại không che giấu được sự buồn bã: “Vậy a, vậy cô về nha, tạm biệt cô ạ.”
Tiểu A Nặc cũng hơi buồn buồn, nhưng rất hiểu chuyện đứng sau chỉ gái mình nói cùng: “Vậy a, vậy cô về nha, tạm biệt cô ạ.”
Vừa rồi lúc học vẫn còn là đứa trẻ đáng yêu hoạt bát vui vẻ, bây giờ lại trở nên uể oải thiếu sức sống như vậy, khiến Thẩm Vị Ương nhìn thôi mà cảm thấy khó chịu trong
lòng, còn thấy hơi tự trách.
Hai đứa bé đều rất hiểu chuyện nhưng hình như cô đã làm cho bọn trẻ đau lòng.
Nhìn thấy hai bé không vui, Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy khó chịu.
Thật ra chỉ là một bữa cơm mà thôi, trước mặt mấy đứa nhỏ thì anh còn có thể làm gì?
“Thật ra về sớm như này cô cũng không có chuyện gì, nếu Y Y và A Nặc thơm cô giáo một cái, cô sẽ ở lại ăn cơm cùng các con có được không?”
Cô làm thế này để làm dịu đi bầu không khí giữa cô và hai đứa trẻ.
Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc vừa rồi còn đang buồn bã không thôi, vừa nghe thấy cô nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tỏa sáng rực rõ động lòng người.