Khi Thẩm Vị Ương đến trang viên của nhà họ Lãnh nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, thì cảm thấy hơi khó chịu.
Không phải nói bố không có nhà à?
Cô nhìn Tiểu Y Y với ánh mắt ai oán.
Tiểu Y Y hình như cũng chột dạ, lè lưỡi ra với cô, sau đó trốn sau lưng Lãnh Hoài Cẩn.
Rốt cuộc thì vẫn là trẻ con, Thẩm Vị Ương cũng không so đo vấn đề nhỏ nhặt này với con bé làm gì.
“Y Y, cô giáo tới rồi, học vẽ ở đâu vậy, con chỉ đường cho cô có được không?”
Cô không để ý đến chuyện vừa mới xảy ra, nhìn Tiểu Y Y nói.
Tiểu Y Y còn chưa nói gì, Lãnh Hoài Cẩn đã nói với Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, anh dẫn em đến phòng vẽ tranh.”
Người đàn ông mặc áo len màu vàng nhạt và quần rộng rãi màu trắng, màu sắc thiên về màu ấm khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất
nhiều, cả người bao quanh hơi thở ấm áp.
Có lẽ là Thẩm Vị Ương yêu cái đẹp, nên lúc này cũng không ghét bỏ anh như vậy nữa, ngoan ngoãn đi theo anh đến phòng vẽ tranh.
Trước bảng vẽ trong phòng vẽ tranh, đã thấy một bé trai đáng yêu đang ngồi luyện tập phác họa.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhận ra, hình như bộ quần áo thằng bé đang mặc là quần áo đối với Lãnh Hoài Cẩn.
Thật sự không nhìn ra được, người đàn ông như Lãnh Hoài Cẩn lại mặc quần áo đôi với con trai mình.
“A Nặc, đây là cô Vị Ương, sau này cô ấy sẽ dạy chị gái vẽ tranh, con cũng học cùng có được không?”
Lãnh Hoài Cẩn ngồi xổm xuống xoa đầu Tiểu A Nặc, nghiêm chỉnh giống như một người bố hiền từ vậy.
Anh rất yêu thương con của mình.
Thẩm Vị Ương không biết vì sao, khi nhìn thấy cảnh này mắt lại cảm thấy cay cay, cảm giác xúc động cuộn trào mãnh liệt nơi đáy lòng.
Nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh, mỉm cười chào hỏi cậu bé: “Xin chào A Nặc, cô tên là Thẩm Vị Ương, là cô giáo mĩ thuật mới của chị gái con, sau này chúng ta cùng
nhau học tập nhé.”
Nhìn người mẹ trước đây từng thân thiết nhất, lúc này lại xa lạ giới thiệu bản thân như vậy, Tiểu A Nặc cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn nhớ lời bố dặn dò, lễ phép chào hỏi mẹ: “Chào cô giáo Thẩm, sau này mong được cô chỉ bảo ạ.”
Thẩm Vị Ương không ngờ họa sĩ thiên tài nhỏ tuổi không những vẽ tranh đẹp mà còn đáng yêu như vậy, nhìn khuôn mặt mà chỉ muốn nhéo cho một cái.
Nhưng nếu vẫn chưa thân thiết với nhau, cô sẽ không làm loại chuyện đột ngột như vậy, lúc này chỉ nhìn Tiểu A Nặc cười nói: “Hôm qua cô có đi xem triển lãm tranh của con, có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, A Nặc còn nhỏ như vậy mà thật giỏi giang, thật sự quá xuất sắc!”
“Cô đi xem triển lãm tranh của con sao ạ?” Khi A Nặc nghe thấy Thẩm Vị Ương nói như vậy thì mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tràn đầy sức sống, nhưng lúc nói chuyện, giọng nói vừa chờ mong nhưng cũng dè dặt: “Vậy cô thích tranh con vẽ không?”
Thẩm Vị Ương: “Đương nhiên thích rồi, A Nặc có tài năng lắm đó, vẽ cũng rất đẹp, còn nhỏ mà đã xuất sắc như vậy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ càng tài giỏi.”
Không biết có phải do cùng sở thích vẽ tranh hay không, mặc dù phương hướng phát triển không giống nhau, nhưng cô cảm thấy giữa mình và Tiểu A Nặc có một loại cảm giác thân thiết khó tả, loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cô rất thích đứa nhỏ này, còn cả Y Y nữa.
Mặc dù Lãnh Hoài Cẩn là một kẻ ngang ngược không coi ai ra gì nhưng lại nuôi dưỡng hai đứa con nhỏ rất tốt, chắc chắn mẹ của đứa trẻ là một người phụ nữ xinh đẹp
dịu dàng.
Nhưng mẹ của bọn trẻ đang ở đâu nhỉ?
Trước đây Thanh Hoan nói đã mất, là chỉ mẹ của mấy đứa nhỏ đã không còn nữa sao?
Thẩm Vị Ương chỉ âm thầm suy đoán, cũng không hỏi mấy đứa nhỏ những chuyện này.
Trẻ con rất nhạy cảm, nếu như mẹ chúng đã không còn, mình mà nhắc đến, bọn trẻ chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Mẹ của bọn trẻ cũng không có liên quan nhiều đến cô, cô biết thì cũng chẳng để làm gì nhưng sẽ làm tổn thương tới lũ trẻ. “A Nặc, con vẽ tranh đã rất tuyệt rồi, có muốn học cùng nữa không?”
Cô không hỏi gì về mẹ của những đứa trẻ, sau khi đưa Tiểu A Nặc và Tiểu Y Y đến chỗ giá vẽ thì nhẹ nhàng hỏi A Nặc.
A Nặc gật đầu, chủ động kéo tay Thẩm Vị Ương nói: “Con không giỏi phác họa cơ thể người, cô dạy con với nhé.”
Tiểu Y Y cũng gật đầu: “Mặc dù A Nặc vẽ giỏi, nhưng cô lại còn giỏi hơn, biển học bao la, cô hãy dạy A Nặc đi ạ.”
A Nặc biết vẽ tranh, cũng bắt đầu từ việc Thẩm Vị Ương dạy cho bé, cậu bé có thể đạt được thành tích lớn như vậy, cũng là nhờ Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương không nhớ chuyện trước đây, cho nên nghe hai đứa nhỏ tin tưởng cô như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Các con tin tưởng vào trình độ của cô vậy sao? Các con cũng chưa từng xem tranh cô vẽ mà.”
Vì tránh để nói nhiều sai nhiều khiến bố không vui, Tiểu Y Y thông minh không trả lời câu hỏi này của Thẩm Vị Ương mà kéo cô tới ngồi trước bảng vẽ, sau đó ngoan ngoãn nằm bò lên trên đùi cô, nhìn cô với đôi mắt to tròn sáng long lanh.
“Vậy cô vẽ cho bọn con xem đi có được không? Để chúng con biết sự lợi hại của cô giáo.”
Trước tiên vẽ cho học sinh xem, để học sinh biết phong cách của mình, đương nhiên Thẩm Vị Ương bằng lòng, nhưng cô cảm thấy hơi khó khăn.
Cô nhìn Tiểu A Nặc có hơi trầm lắng hỏi: “A Nặc, con muốn cô vẽ gì nào?”
Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc là hai chị em nhưng tính cách cũng rất khác nhau.
Y Y là đứa trẻ hướng ngoại hoạt bát, còn A Nặc lại hướng nội cẩn thận, Thẩm Vị Ương muốn chủ động nói chuyện với A Nặc để làm dậy bầu không khí.
Nhưng không ngờ thằng bé này lại ra cho cô một một cái đề thật sự rất khó.
Bởi vì thằng bé chìa bàn tay bé nhỏ ra chỉ về bố mình, sau đó mang theo chút chờ mong khó mà giải thích nhìn cô hỏi: “Cô ơi, cô vẽ bố cháu được không?”
Thẩm Vị Ương nhìn theo bàn tay đang chỉ của thằng bé, khi đối mặt với đôi mắt đen láy thâm trầm của người đàn ông thì hô hấp của cô như ngừng lại, không hiểu sao
gò má lại nóng lên.
Vì sao, vì sao trái tim lại đập rộn lên thế này?
Cô vội vàng tránh đi, để không đối mặt với người đàn ông này nữa.
“A Nặc, cô vẽ phác họa khá chậm, bố con chắc là còn phải đi làm nữa hay là để bố con…
“Tôi không bận, cô Thẩm cứ tự nhiên.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!